Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bọn họ làm gì trong rừng cây nhỏ?” Khánh Mộ Lam nhíu mày hỏi: "Ngươi có nghe thấy gì không?"

"Không", Thấm Nhi lắc đầu, nhưng cô ấy cũng hiểu ý của Khánh Mộ Lam, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng nhìn bộ dạng của điện hạ, ta nghĩ điện hạ vẫn còn trong trắng”.

Nghe Thấm Nhi nói như vậy, Khánh Mộ Lam thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chưa kịp thở phào xong, cô ấy thấy vẻ mặt của Thấm Nhi có gì đó không đúng, bộ dạng như muốn nói lại thôi.

"Còn chuyện gì, ngươi nói nhanh đi!"

"Lúc điện hạ đi ra, quần áo hơi xộc xệch, thắt lưng cũng không giống như trước đó..."

“Quần áo hơi xộc xệch, thắt lưng cũng không giống như trước đó hả?”

Khánh Mộ Lam trợn tròn mắt: “Sau đó thì sao, các ngươi trở về làng, Vũ Dương lại gần gũi riêng với tiên sinh sao?”

“Sau khi trở về làng, tiên sinh bắt đầu bận rộn, đến tận sáng ngày hôm sau mới gặp mặt…”

Thấm Nhi kể lại chuyện trong phòng ăn.

“Y thật quá đáng, sao có thể nói với Vũ Dương như vậy!”

Khánh Mộ Lam nghe xong tức đến mức muốn nổ tung.

Mặc dù là người thẳng thắn, nhưng dù sao cô ấy cũng sinh ra trong nhà quyền quý, Đường Tiểu Bắc có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của Kim Phi tất nhiên cô ấy cũng hiểu.

Những lời Kim Phi nói ở phòng ăn là đang dằn mặt Cửu công chúa.

Khánh Mộ Lam đã sớm biết tâm tư của Cửu công chúa, cô ấy đã chuẩn bị tâm lý cho việc Kim Phi và Cửu công chúa tiến tới với nhau.

Nhưng Cửu công chúa thân phận tôn quý, cho dù có cưới con trai cũng quốc công thì cũng sẽ được hầu hạ cẩn thận, kết quả tới chỗ Kim Phi, vừa mới thăm dò đã bị Kim Phi dằn mặt.

Mặc dù quan hệ giữa Khánh Mộ Lam và Kim Phi không tệ, cô ấy cũng rất cảm kích vì Kim Phi đã dạy cho mình nhiều thứ, nhưng cô ấy vẫn thấy bất bình thay Cửu công chúa.

“Thấm Nhi ngươi chăm sóc công chúa cho cẩn thận, nhớ sắc thuốc theo lời của đại phu, ta đi tìm Kim Phi hỏi cho rõ rốt cuộc y nghĩ như thế nào?”

“Dạ!”

Thấm Nhi liên tục gật đầu.

Khánh Mộ Lam thấy vậy, nhìn chằm chằm Thấm Nhi một lúc rồi nghiêng đầu nhìn Cửu công chúa.

Cô ấy là người vô tư làm việc hơi lỗ mãng nhưng cũng không ngốc.

Thấm Nhi đã được huấn luyện trong cung từ nhỏ, bất kể Cửu công chúa có quyết định như thế nào cô ấy cũng không có tư cách can thiệp, chắc chắn sẽ không làm lộ chuyện riêng của Cửu công chúa.

Nếu ngay cả việc này cũng không làm được sao Thấm Nhi có thể trở thành thị nữ thân cận của Cửu công chúa.

Nhưng trong lời nói vừa rồi Thấm Nhi rõ ràng là đang dụ cô ấy đi tìm Kim Phi gây rắc rối.

Điều này làm Khánh Mộ Lam không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ Cửu công chúa cố tình để Thấm Nhi làm vậy?

“Được rồi, giờ ta đi tìm tiên sinh để hỏi cho rõ! Chờ Vũ Dương tỉnh lại ta sẽ hỏi cô ấy sau!”

Khánh Mộ Lam lắc đầu rồi đi ra tiểu viện.

Nhưng vừa nãy tìm đại phu cho Cửu công chúa mất quá nhiều thời gian, khi cô ấy đến, Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu đã rời đi.

Cô ấy hỏi bọn họ đã đi đâu, nhưng trợ tá của Khánh Hâm Nghiêu không nói, chỉ nói bọn họ đi làm việc lớn.

Khánh Mộ Lam bất đắc dĩ chỉ có thể trở về phòng của mình chăm sóc cho Cửu công chúa.

Bên ngoài thành Tây Xuyên, Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu dẫn theo một đội nhân viên hộ tống chạy như bay trên đường, cuối cùng dừng lại bên ngoài sơn cốc.

Trước mặt bọn họ là một cổng vòm vô cùng lộng lẫy – sơn trang Lục Thuỷ.

Sơn trang Lục Thuỷ là nơi tiêu xài lớn nhất thành Tây Xuyên, cũng là nơi các nhân vật quyền quý thích đến vào mùa hè.

Trước đây khi Đan Châu đánh tới, nơi này từng bị kỵ binh cướp phá một lần, nhưng sơn trang Lục Thuỷ đã có thông tin từ trước, chưởng quầy đã dẫn người và những đồ vật quý giá chạy trốn.

Các kỵ binh đốt mấy căn phòng, phát hiện sơn trang Lục Thuỷ được xây bằng gạch đá không dễ cháy nên bỏ đi.

Sau khi Kim Phi và Cửu công chúa đánh bại Đan Châu, chưởng quầy dẫn người trở lại và cho xây sửa lại sơn trang Lục Thuỷ.

Gần đây mới khai trương lại.

Sau chuyện bị kỵ binh cướp bóc, vì an toàn của sơn trang, chưởng quầy không chỉ xây sửa lại nội bộ mà còn thiết lập bên ngoài sơn cốc không ít vọng gác.

Nếu như có kỵ binh đến, các khách trong sơn trang cũng có thời gian để chạy trốn.


Nhưng những vọng gác này đã bị theo dõi từ lâu, vì phòng ngừa mục tiêu chạy trốn, trước khi lên đường Khánh Hâm Nghiêu đã ra lệnh không chế tất cả các vọng gác bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK