Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khoảng thời gian này, người này đã làm quá nhiều chuyện.

Nhiều đến mức khiến Bắc Thiên Tầm muốn tin cũng không dám tin.

Nhưng trước giờ tình báo của ông lão luôn chính xác, cô ấy không thể không tin.

Điều khiến cho Bắc Thiên Tầm không thể hiểu là, trong miêu tả của ông lão, Kim Phi là một người có khí thế, sao có thể nhát gan như vậy?

Vào tù gặp mình mà dẫn theo nhiều người như vậy?

Cô ấy đâu biết, Kim Phi đã bị cai ngục hù doạ.

Trên chiến trường, Kim Phi không phải là người tham sống sợ chết, chỉ là y không muốn mình chết mà không rõ lý do.

Tóm lại sau khi nghe ông lão giải thích, cái nhìn của Bắc Thiên Tầm đối với Kim Phi đã thay đổi, không cho rằng y là loại công tử bột nữa.

Nhưng Bắc Thiên Tầm cũng không có ý định đầu quân cho Kim Phi.

Cô ấy cũng không có dã tâm với công danh sự nghiệp, hôm nay mất đi ràng buộc duy nhất, cô ấy chỉ muốn lưu lạc chân trời hưởng thụ tự do như Kim Phi nói.

Sau khi ra khỏi thành, cô ấy đến trước mộ Tiết Hàn Lư.

Tây Xuyên và kinh thành cách xa ngàn dặm, thi thể mang về có lẽ đã không còn hình dạng, nhà họ Tiết chỉ có thể chôn Tiết Hàn Lư ở Tây Xuyên.

Bắc Thiên Tầm nhổ một bãi nước bọt lên bia mộ, sau đó chạy tới dốc Đại Mãng.

Khi đi ngang qua doanh trại Đan Châu, cô ấy nhìn thấy một cảnh tượng nhộn nhịp.

Cô ấy nghe ông lão nói, Kim Phi chiêu binh ở đây.

Sau đó cô ấy nhìn thấy chiến đội áo giáp đen và Kim Phi ở xa xa.

Nhưng cô ấy không có ý định đến chào hỏi, chỉ hướng quyền về phía Kim Phi từ xa, sau đó đeo bao trên lưng xoay người rời đi.

Trên dốc Đại Mãng, A Mai như cảm nhận được gì đó, cầm ống nhòm ở trên bàn đã lên.

“Tiên sinh, Bắc Thiên Tầm đi rồi!”

A Mai đưa ống nhòm cho Kim Phi, chỉ cho y vị trí của Bắc Thiên Tầm.

Bắc Thiên Tầm mặc một bộ quần áo đen, không nhanh không chậm bước đi, so với những người bận rộn xung quanh hoàn toàn khác biệt.

Thật ra không cần ống nhòm Kim Phi, liếc mắt một cái cũng nhận ra cô ấy.

“Muốn đi thì đi, hy vọng phần đời còn lại cô ấy có thể sống vui vẻ.”

Đây là một lần thử nghiệm, thành công thì tốt, thất bại thì cũng chẳng sao.

Kim Phi không quá thất vọng, chỉ cười một tiếng, tiếp tục nghe Hàn Phong báo cáo.

“Tiên sinh, trong buổi trưa hôm nay, qua vòng sàng lọc thứ nhất có tổng cộng bốn ngàn sáu trăm binh lính nam, bảy ngàn ba trăm binh lính nữ.”

Hàn Phong nói: “Ta và Đại Tráng định ngày mai bắt đầu vòng tuyển chọn thứ hai.”

Vòng kiểm tra thứ nhất là kiểm tra ngoại hình, để loại những người già và thấp bé.

Tiếp theo mới là vòng kiểm tra thể lực.

“Binh lính nữ hình như hơi nhiều phải không?” Kim Phi khẽ cau mày.

“Lần này Đan Châu đã làm nhục rất nhiều cô gái!”

Hàn Phong thở dài nói: “Các cô ấy rất khó lập gia đình, chỉ có thể đi con đường này.”

“Không phải ta đồng ý mở xưởng dệt, để cho các cô ấy đến làm sao?” Chân mày Kim Phi càng nhíu chặt hơn.

Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam ở bên cạnh đang cười đùa nghe vậy lập tức thu hồi nụ cười, thấp giọng thở dài.

“Tiên sinh… Nói hơi khó nghe một chút, nhưng các cô ấy đã bị làm nhục, cho dù có kiếm được tiền cũng không còn mặt mũi để sống.”

Hàn Phong do dự một chút nói: “Rất nhiều cô gái nghe nói sau khi binh lính chết chúng ta đều trợ cấp cho người nhà của họ, nên mới tới đầu quân, hy vọng sau khi mình chết người nhà sẽ nhận được một khoản tiền trợ cấp.”


Kim Phi nghe vậy, cúi đầu thở dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK