“Vì sao Kim tiên sinh lại trở về rồi chứ?”
Thủy Oa còn thất vọng hơn cả ông Quy, cũng không đề cập đến việc đưa Thẩm Tú Tú đến cảm ơn, cậu bé ngồi xổm trong góc giận hờn.
Ông Quy cũng ở bên cạnh thở dài.
Dù Thẩm Tú Tú có đần độn đến đâu thì bây giờ cô bé cũng đã hiểu được một chút.
“Thủy Oa ca, huynh đừng nản lòng, không phải chúng ta có mười ngày nghỉ hay sao? Nếu muốn gặp Kim tiên sinh, chúng ta có thể đến Xuyên Thục tìm ngài ấy!"
Thẩm Tú Tú an ủi.
“Kim tiên sinh ở Xuyên Thục, chúng ta ở Đông Hải, thời gian mười ngày sao có thể đủ được?” Thủy Oa nói: “Muội chưa bao giờ đến Xuyên Thục nên không biết Xuyên Thục xa đến mức nào!”
Ông Quy nghe Thẩm Tú Tú nói, trong lòng cảm động: “Thủy Oa, nếu cháu quay về thì sẽ khác với chúng ta, giờ đây cháu đã là thủy quân, nên chắc có thể dùng ca-nô, nếu chạy nhanh một chút thì chỉ mười ngày là đủ!”
“Đúng vậy, giờ đây cháu đã là thủy quân, cháu có thể đi bằng ca-nô.
Hai mắt Thủy Oa chợt sáng lên, rồi lại ảm đạm: “Nhưng mà Kim tiên sinh bận như thế, dù cho chúng ta đến được Xuyên Thục thì ngài ấy có gặp chúng ta hay không?”
“Nếu cháu tự mình đi thì có thể sẽ không gặp được Kim tiên sinh, nhưng có thể mang theo Tiểu Tú Tú!”
Ông Quý chỉ chiêu giúp đỡ: “Khi đến Xuyên Thục, Tiểu Tú Tú cứ nói cháu đến để cảm ơn quốc sư đại nhân đã giúp cháu báo thù. Với tính cách của quốc sư đại nhân, nếu biết cháu từ xa đến để cảm ơn ngài ấy, chắc chắn sẽ đến gặp cháu!”
"Đúng, đúng!" Thủy Oa nghe được lời này lại vui vẻ: "Tú Tú, không phải muội nói lúc trước Tiểu Bắc phu nhân muốn để muội đến thương hội Kim Xuyên hay sao, chúng ta đến Xuyên Thục thì đi tìm Tiểu Bắc phu nhân trước!”
Thẩm Tú Tú nghe vậy, lông mày nhỏ nhíu lại, do dự nói: "Thủy Oa ca, ta rất muốn giúp huynh, nhưng ta không muốn đến thương hội Kim Xuyên, ta muốn ở lại thủy quân!”
“Ta không bảo muội đi gia nhập thương hội Kim Xuyên, chỉ là để muội đi tìm Tiểu Bắc phu nhân tiến cử, như thế thì chúng ta sẽ dễ gặp được quốc sư đại nhân hơn!” Thủy Oa nói.
Thẩm Tú Tú còn có chút do dự, nhưng nghĩ tới khi ở trên thuyền Thủy Oa đã chăm sóc cô bé rất tốt nên gật đầu: “Được thôi!”
“Vậy sau khi ăn cơm xong chúng ta sẽ đi tìm Thái đại ca phê chuẩn.” Thủy Oa hào hứng nói.
Mặc dù sản lượng ca-nô đã cao hơn trước nhưng vẫn chưa đủ cho mục đích quân sự và chưa được đưa vào sử dụng dân dụng.
Người bình thường muốn đi ca-nô là rất khó nhưng đối với thủy quân thì không phải là vấn đề lớn.
Thẩm Tú Tú cắn môi nói: “Thủy Oa ca, báo được thù rồi, ta muốn về bái lạy cha và ca ta một cái, đợi bái lạy xong sẽ cùng huynh đi xin phê chuẩn được không?”
Mặc dù Thủy Oa sốt ruột nhưng cậu bé cũng biết mình nên tỏ lòng kính trọng với người thân của Thẩm Tú Tú.
"Được, ta cùng muội đi bái lạy người nhà trước!"
“Cám ơn Thủy Oa ca!”
“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn!”
Thủy Oa khoát tay, đẩy ông Quy về phía phòng bếp: "Ông Quy, ông đi hấp cá nhanh đi, ăn xong chúng cháu còn phải đi làm chính sự nữa!”
“Biết rồi, biết rồi”.
Ông Quy tức giận túm lấy Thủy Oa nói: “Nếu cháu vội thì qua đây nấu một nồi cho ta!”
“Để cháu nấu.” Thẩm Tú Tú xắn tay áo đi theo.
“Để một cô nương như cháu nấu thì toàn thân bám đầy tro mất!” Ông Quy ngăn cản Thẩm Tú Tú: “Để Thủy Oa nấu đi!”
"Không sao đâu, khi ở trên thuyền cháu cũng thường xuyên nấu cho các thủy thủ và các nhân viên hộ tống ăn mà!"
"Vậy nếu trở về rồi thì nên nghỉ ngơi thật tốt!"
Ông Quy vẫn không cam lòng: “Nếu cháu thực sự muốn làm việc thì giúp ông nhặt rau đi!”
Thẩm Tú Tú thấy Thủy Oa đã đi ra sau bếp, cũng không gượng ép nữa, nhận giỏ rau từ tay ông Quy, ngồi sang một bên nhặt rau.
Ông Quý thấy Thủy Oa đang nấu rồi lại nhìn Thẩm Tú Tú đang nhặt rau, gương mặt già nua lại nhăn thành một đóa hoa cúc.
Thủy Oa và Thẩm Tú Tú đều còn rất nhỏ, ông ấy cũng không nghĩ ngợi gì cả, chỉ là đột nhiên cảm thấy bản thân đều có cả cháu trai và cháu gái.
Hơn nữa, ông ấy sống ở Đông Hải rất tốt, mua một chiếc thuyền nhỏ, thỉnh thoảng ra khơi đánh cá cũng đủ cho ông ấy sống một mình.
Người huynh đệ ngày xưa thả bè bên phía xưởng đóng tàu giờ đây cũng đã kiếm được tiền, thường xuyên đến thăm ông ấy, có khi còn ở nhà ông ấy vài hôm.
Một thời gian trước, ông ấy vẫn rất lo lắng cho Thủy Oa, giờ đây Thủy Oa cũng đã trở về.
Ông Quy đã sống phần lớn cuộc đời, cũng vật lộn ở tầng thấp nhất phần lớn cuộc đời, giờ đây ông ấy đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình đã có bước tiến.
"Tú Tú, cháu có ăn được hoa tiêu không?"
Ông Quy đi vào phòng rồi lấy ra một chiếc túi vải.
Bên trong chứa hoa tiêu khô mà ông bạn già của ông ấy mang về từ Xuyên Thục.
“Có thể ăn, có thể ăn!” Thẩm Tú Tú vui vẻ nói: "Khi ở trên thuyền mọi người đều thích ăn hoa tiêu, Khi chúng ta khởi hành, Thủy Oa mang hoa tiêu lên thuyền, Lão Trương thúc ở trong bếp cũng lựa hết hoa tiêu Xuyên Thục dùng trong món cá muối ra, mỗi khi nấu ăn thì cho một ít, rất ngon.
Đáng tiếc hoa tiêu quá ít, mặc dù Lão Trương thúc không nỡ bỏ nhưng hết rất nhanh.
“Hoa tiêu trong cá muối không còn vị nữa, sao có thể ăn được?”
Ông Quy đặt túi vải lên bàn: “Thủy Oa, khi cháu xuống thuyền xin phê chuẩn thì tặng số hoa tiêu này cho nhà bếp nhé!”
“Ông không ăn sao?” Thủy Oa hỏi.
Cậu bé biết rằng hầu như bữa nào ông Quy cũng ăn hoa tiêu.
“Hai ngày nữa Đông thúc của cháu đến đây rồi, ông ấy sẽ mang cho ông!”
Người lớn tuổi đều như thế, có đồ ăn ngon thì không nỡ để bản thân ăn mà sẽ để cho con cái lấy đi làm việc.
Vì thế, đời trước của Kim Phi có câu nói, người mua rượu cao cấp hiếm khi tự mình uống, còn người uống rượu cao cấp hầu như không tự mua.
Thủy Oa còn nhỏ nên không quan tâm, vừa gật đầu vừa nhóm lửa nói: "Được, lát nữa cháu sẽ gửi cho Lão Trương thúc, chắc chắn thúc ấy sẽ rất vui mừng!”
Một già hai trẻ phối hợp với nhau, một bữa sáng được làm xong rất nhanh.
Bữa sáng rất đơn giản, chỉ có một con cá hấp, một đĩa rau và một bát cháo lúa mì.
Nhưng cả ba người lại quây quần bên chiếc bàn gỗ nhỏ và ăn uống rất vui vẻ.
Ăn sáng xong, Thẩm Tú Tú muốn đi rửa bát, lại bị ông Quy ngăn cản.
Ông Quy chạy vào bếp lấy túi vải đựng hoa tiêu, đồng thời xách theo một giỏ rau.
Giỏ rau có hương và giấy nguyên bảo, cùng với một con cá và vài đôi đũa.
"Tú Tú, trở về bái lạy đừng đi tay không, đốt cho cha và thúc cháu ít tiền giấy.”
Ông Quy đưa giỏ rau và túi vải cho Thủy Oa.
Thủy Oa nhận lấy đồ, Thẩm Tú Tú quỳ xuống lạy ông Quy: “Cảm ơn ông Quy!”
“Đứa trẻ ngốc, về sau chúng ta chính là một gia đình rồi, đừng như vậy nữa.”
Ông Quy kéo Thẩm Tú Tú đứng dậy: “Các cháu đi nhanh đi!”
"Được!" Thủy Oa đang nghĩ đến việc xin phê chuẩn sớm một chút thì sẽ xuất phát đến Xuyên Thục sớm một chút, bèn đồng ý và kéo Thẩm Tú Tú rời đi.
Thẩm Tú Tú dẫn Thủy Oa đi dọc con hẻm, đi tới trước cửa nhà cô bé.
Nhìn cánh cửa quen thuộc, nước mắt Thẩm Tú Tú lại chảy xuống không ngừng.
Giờ đây nhà họ Thẩm chỉ còn lại mình cô bé.
Thủy Oa muốn an ủi Thẩm Tú Tú, nhưng cậu bé lại không biết nên nói gì, chỉ có thể đi tới đứng cùng cô bé.
Thẩm Tú Tú lấy từ trong ngực ra một cái túi vải nhỏ, cẩn thận mở ra, lấy ra chiếc chìa khóa duy nhất vào nhà, đang định mở cửa thì bị Thủy Oa bất ngờ kéo lại!