Cho nên Trần Cát đã suy nghĩ xong, khi nhìn thấy y, nhất định phải trấn áp nhuệ khí của y.
Trần Cát không bao giờ nghĩ rằng mình và Kim Phi lại gặp mặt trong tình cảnh thế này.
Khoảnh khắc chật vật nhất trong cuộc đời ông ta chính là tối hôm nay, kết quả lại gặp Kim Phi.
Nhớ đến biểu hiện vừa nãy của mình, Trần Cát lúng túng đến mức ngón chân suýt chút nữa đã bấu cả điện Hoằng Đức ra, thậm chí còn nghĩ đến việc giết người diệt khẩu.
Chỉ là suy nghĩ này chỉ thoáng qua rồi bị dập tắt.
“Hiện tại bạo loạn vẫn chưa được dẹp yên, phụ hoàng phải quyết định nhanh lên!”
Cửu công chúa nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn, lập tức lên tiếng phá tan sự im lặng.
“Vũ Dương, từ trước đến nay con là người có chính kiến, con nghĩ giờ trẫm nên làm thế nào?”
Có thể nói rằng từ nhỏ đến lớn cuộc sống của Trần Cát vẫn luôn suôn sẻ, vừa rồi lại hoảng sợ đến thế, lúc này đây đầu óc vẫn đang loạn cào cào.
“Thống lĩnh Tần Bành bị mưu hại, hiện tại cấm quân đã rơi vào tay Phùng Tứ Thành và Trần Tân Bình, phụ hoàng phải hạ chỉ cho Tần Trấn tiếp nhận chức vị của Tần Bành, thống lĩnh cấm quân!” Cửu công chúa nói.
“Đúng vậy, ổn định cấm quân mới có thể ổn định kinh thành!”
Trần Cát gật đầu liên tục: “Trẫm đi hạ chỉ!”
“Phụ hoàng đợi chút, nghe con nói hết đã!”
Cửu công chúa ngăn Trần Cát lại, nói tiếp: “Hành vi của đám người Phùng Tứ Thành và Trần Tân Bình ngày hôm nay chắc chắn là mưu phản, do đó, rất có thể bọn họ sẽ kháng chỉ...”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trần Cát nghe xong, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Vừa rồi ông ta thật sự không nghĩ đến điều này.
Nhiệm vụ của cấm quân là bảo vệ kinh thành, nhưng khi bọn áo đen bao vây hoàng cung, quân giáp đỏ và cao thủ hoàng cung đã sắp chết hết mà từ đầu đến cuối cấm quân không hề xuất hiện, có ngu cũng biết Phùng Tứ Thành, Trần Tân Bình và bọn áo đen đều cùng một phe.
Bao vây hoàng cung, âm mưu phản nghịch soán ngôi, tội nào cũng là tội lớn phải tru di cửu tộc, cho dù đầu óc bọn Phùng Tứ Thành và Trần Tân Bình bị lừa đá cũng phải biết rằng giao cấm quân ra thể nào cũng phải chết.
Do đó bọn họ sẽ dẫn dắt cấm quân ngoan cố chống cự.
“Phụ hoàng đừng nôn nóng, đợi Cục tình báo tìm được vị trí của đám người Phùng Tứ Thành và Trần Tân Bình, tiên sinh và con sẽ cử người đi giải quyết ngay.”
Cửu công chúa nói: “Khi con đến đã phát hiện có rất nhiều người mặc đồ đen ở bên ngoài hoàng cung, hiện tại quân giáp đỏ thương vong gần hết, xin phụ hoàng hãy hạ chỉ cho tiêu cục Trấn Viễn tạm thời thay thế quân giáp đỏ, tiến vào cung tiêu diệt toàn bộ phản tặc, bảo vệ sự an toàn của hoàng cung.”
“Để tiêu cục Trấn Viễn thay thế quân giáp đỏ sao?”
Trần Cát khẽ nhíu mày, hơi do dự.
Tối nay ông ta đã rất sợ hãi, ngộ nhỡ sau khi tiêu cục Trấn Viễn khống chế hoàng cung lại biến thành đám người mặc đồ đen thì phải làm sao đây?
Kim Phi không phải thằng ngu, y chỉ cần nhìn dáng vẻ của Trần Cát cũng biết ông ta đang lo lắng điều gì.
Chỉ là Kim Phi không nói gì, nhưng nụ cười nơi khóe môi đã biến mất.
Cửu công chúa nhận ra vẻ mặt Kim Phi không vui, còn hơi giận dữ: “Phụ hoàng, nếu con và tiên sinh muốn làm hại người, bọn con sẽ không đến cứu giá đâu!”
“Trẫm biết, trẫm không có ý này!”
Trần Cát cũng ý thức được hành vi vừa rồi của mình không được quang minh lỗi lạc, vội vàng bước đến ngai vàng: “Trẫm suy nghĩ ý chỉ ngay!”
Cửu công chúa sợ rằng Kim Phi nổi giận nên tranh thủ lúc Hoàng đế đang soạn chỉ dụ, đi đến bên cạnh Kim Phi nói nhỏ: “Tiên sinh, hôm nay phụ hoàng đã rất sợ hãi rồi, ngài đừng tức giận.”
“Yên tâm, ta biết việc bệ hạ lo lắng là chuyện thường tình.”
Kim Phi xua tay.
Thật ra, vừa rồi y đã nghĩ đến việc bắt Hoàng đế làm con tin, nhưng lại gạt đi ngay lập tức.