Dưới tình huống bình thường, lúc này Trấn Viễn số 1 cập bến gần phía Nam của bến tàu là an toàn nhất, nhưng nó không làm vậy, mà lại chạy tới phía Bắc của bến tàu.
Một người đàn ông khôi ngô đeo bịt mắt trái đứng trên boong thuyền, vẻ mặt lạnh lùng nhìn trận chiến trên bờ.
Tên anh ta là Kim Bằng, là một cựu binh của quân Thiết Lâm, nhưng vì mù một con mắt nên đã xuất ngũ.
Ngày trước, vì có một tên địa chủ chèn ép người thân của một chiến hữu đã hi sinh, nên anh ta cùng với mấy cựu binh khác ra mặt giúp đỡ, sau đó bị quan phủ bắt, rồi bán cho một trạm giao dịch buôn bán, đúng lúc này Kim Phi cũng tới đây mua thợ thủ công.
Lúc ấy Kim Phi phát hiện một mỏ khoáng sản ở Hắc Phong Lĩnh, nên đã xây dựng một trạm trung chuyển nhỏ ngay dưới chân núi rồi bảo Kim Bằng mang theo mấy người bí mật khai thác mở dưới dự yểm trợ của trạm.
Sau này Kim Phi nổi dậy, khai thác mỏ cũng không cần phải bí mật lén lút như vậy nữa, Kim Bằng trở thành người phụ trách cho trạm vận chuyển ở Hắc Phong Lĩnh.
Về sau thương hội Kim Xuyên phát triển mạnh, nữ chưởng quầy do Đường Tiểu Bắc huấn luyện đã thích hợp hơn trong việc quản lý trạm, nên Trương Lương đã triệu Kim Bằng về làng Tây Hà, phụ trách một ít việc của nhân viên hộ tống.
Sau khi thuyền hơi nước được chế tạo ra, Kim Phi chọn ra vài người lên thuyền phụ trách, y so sánh tổng thể rồi chọn ra hai vị thuyền trưởng, một trong hai người đó là Kim Bằng.
Thật ra, năng lực của Kim Bằng cũng tương đối bình thường, ưu điểm lớn nhất anh ta chính là lòng trung thành và khả năng chấp hành mạnh mẽ.
Lúc trước Kim Phi có bảo anh ta đi đào mỏ, không phái người giám sát, nhưng từ lượng khoáng thạch anh ta đào được, có thể anh ta không hề lười biếng.
Không chỉ riêng chuyện này, mà cả về sau, chỉ cần là nhiệm vụ Kim Phi hoặc Trương Lương giao cho, Kim Bằng đều cố gắng hết sức để hoàn thành.
Bất kể là xưa hay nay, trong hay ngoài nước, hải quân đều là nơi thể hiện sức mạnh.
Trấn Viễn số 1 cũng không phải ngoại lệ.
Mặc dù trọng tải không bằng được với chiến hạm hải quân ở kiếp trước của Kim Phi, thậm chí kết cấu được làm từ gỗ, nhưng động cơ của Trấn Viễn số 1 là động cơ hơi nước tiên tiến đã qua cải tiến, cung nỏ hạng nặng và máy ném đá trên boong thuyền đều là những loại hình có uy lực cực lớn của Kim Phi.
Thậm chí để tăng tính phòng cháy chữa cháy, Kim Phi còn gắn tấm sắt lên thân tàu gần mặt biển.
Có thể nói, Trấn Viễn số 1 là con thuyền tụ hội hết thảy những kĩ thuật tiên tiến nhất từ nhiều xưởng đóng tàu khác nhau dưới trướng Kim Phi, cũng có thể nói nó là chiến hạm tiên tiến nhất lúc bấy giờ.
Có thể sánh ngang với Trấn Viễn số 1 này chỉ có Trấn Viễn số 2 được Kim Phi làm ra sau khi y trở lại Kim Xuyên.
Y hao tốn bao nhiêu công sức và tiền tài của cái để chế tạo ra Trấn Viễn số 1, tất nhiên không thể để nó chỉ đứng ở trên bến đò Kim Xuyên hứng bụi, thật ra sau khi được chế tạo ra, ngoại trừ khoảng thời gian thuyền đỗ lại để cải tiến máy hơi nước, thời gian còn lại nó thi hành nhiệm vụ của mình.
Tướng ở bên ngoài, lệnh vua có thể không nghe, một chiếc thuyền thường xuyên đi đi về về như vậy, cần có một thuyền trưởng trung thành tuyệt đối mới được.
Đây cũng là lý do vì sao Kim Phi đưa Kim Bằng lên làm thuyền trường.
Kim Bằng có thể không phải là người giỏi nhất dưới trướng của Kim Phi, nhưng anh ta lại là người chắc chắn trung thành tuyệt đối với y.
Nhìn thấy trận chiến trên bờ, đôi mắt còn lại của Kim Bằng cũng không thể áp chế cơn giận dữ bên trong.
Sau khi máy ném đá đã được điều chỉnh góc độ tấn công, anh ta ra lệnh tấn công không chút do dự.
“Đánh cho ta!”
Vèo! Vèo! Vèo!
Ba máy ném đá phía bên phải boong thuyền đồng thời tấn công.
Trước khi Trấn Viễn số 1 tới, cả Kim Phi và Trương Lương đều đoán rằng thành Du Quan có thể đang bị tấn công nên đã để Trấn Viễn số 1 mang theo một lượng lớn đạn dược.
Thứ máy ném đá ném ra cũng chẳng phải đá, mà là một gói thuốc nổ!