Sau khi chiến dịch kênh Hoàng Đồng kết thúc, Kim Phi ý thức được trước kia bản thân quá liều lĩnh, phía mình vẫn chưa vững chắc đã muốn tự ý công kích đất Tần và đất Tấn, không có chút năng lực chống rủi ro, xảy ra chuyện gì sẽ lập tức sụp đổ.
Bây giờ kho lương thực các nơi ở Giang Nam cơ bản đều đã bị tiêu cục Trấn Viễn chiếm giữ, những gì nên cướp cũng đã cướp xong, vì vậy Kim Phi chuẩn bị chuyển trọng tâm phát triển từ bên ngoài, đợi đến khi Xuyên Thục phát triển, thực sự có chỗ đứng vững chắc rồi lại đối phó với Tứ hoàng tử và Tấn vương trốn thoát.
Nhưng ai ngờ rằng, y còn chưa ra tay, Tấn vương lại chạy ra ngoài làm càn.
“Tiên sinh, Tấn vương đã chạy mất tăm rồi, Thiết Ngưu, Tiểu Ngọc và Hàn đại ca đã dùng tất cả các cách nhưng vẫn không tìm được tung tích của ông ta, ngược lại, thỉnh thoảng sẽ có nhóm lính nhỏ quấy rối đoàn xe vận chuyển vật tư đến thành Vị Châu!”
Thiết Chùy trả lời.
“Xem ra Tấn vương muốn đánh du kích với chúng ta!” Kim Phi bất đắc dĩ nói.
“Tiên sinh đánh du kích là gì?” Thiết Chùy hỏi.
“Chính là núp trong bóng tối, phát động người dân địa phương chủ động đối chọi.” Kim Phi nói.
“Trần Chinh giết cha đoạt quyền vị, bị thiên hạ khinh thường, hắn chỉ có dùng cách uy hiếp dụ dỗ để điều khiển người khác, đừng nghĩ đến việc phát động người dân.”
Thiết Chùy nói: “Nhưng Trần Vĩnh Trạch thì lại khác, có không ít người đất Tấn trung thành nguyện chết, sẵn sàng liều mình chiến đấu vì ông ta, nếu ông ta muốn phát động người dân gây khó dễ cho chúng, như vậy quả thực rất phiền phức.”
“Cũng chỉ là phiền phức mà thôi.” Kim Phi nói: “Mọi mưu kế trên đời đều không địch được bốn chữ đường đường chính chính.”
Tấn vương chỉ đối tốt với một số người ở đất Tấn, chứ không phải đối tốt với tất cả mọi người.
Nói trắng ra đó là, chèn ép một số người, lấy lòng một số người, người được lợi sẵn lòng bán mạng cho Tấn vương, nhưng có càng nhiều người bị chèn ép.
Mà kế sách đánh thổ hào chia ruộng đất của Kim Phi lại hướng vào tất cả người dân, Kim Phi tin rằng, chỉ cần chỉ cần truyền chiến lược này đến đất Tấn, những người dân bị Tấn vương nhằm vào tự nhiên sẽ vứt bỏ Tấn vương.
Lực lượng quần chúng nhân dân là vô hạn, đến khi cả đất Tấn đều là cơ sở ngầm của Kim Phi, lúc đó người dân đất Tấn tự nhiên sẽ giúp Kim Phi tìm ra kẻ địch.
Nhưng khoảng cách giữa đất Tấn và Thục Xuyên quá xa, ở giữa còn có đất Tần, Kim Phi vẫn chưa hoàn toàn khống chế được đất Tần chứ đừng nói đến đất Tấn.
Tấn vương không dám liều mạng đến Xuyên Thục tìm Kim Phi, ông ta chỉ lệnh cho thủ hạ thỉnh thoảng đánh úp đoàn xe vận chuyển vật tư đến thành Vị Châu.
Dù mỗi lần đánh úp đều bị tiêu cục Trấn Viễn đánh bại, nhưng cóc ghẻ bò dưới chân thật kinh tởm.
Ngoài cái này ra, thỉnh thoảng còn phái sát thủ đến áp sát quan viên cấp cao của Xuyên Thục, chẳng hạn như trưởng xưởng của các nhà xưởng hoặc là trưởng làng.
Mức độ an ninh của trưởng xưởng và trưởng làng không thể nào cao như Kim Phi, hơn nữa họ cũng không thể cứ núp trong làng không đi ra ngoài đúng chứ?
Chỉ cần ra cửa, có thể sẽ bị tổ chức ám sát tìm được cơ hội để ám sát.
Đặc biệt là những trưởng xưởng ở ngoài làng, càng đáng thương hơn.
Ví dụ như anh trai của Quan Hạ Nhi Quan Trụ Tử, không chỉ là tổng trưởng xưởng của xưởng muối, quyền cao chức trọng, hơn nữa còn là anh vợ của Kim Phi, vì vậy đã trở thành mục tiêu tổ chức ám sát thường nhắm đến.
Chỉ riêng từ mùa thu năm ngoái đến mùa hè năm nay, Quan Trụ Tử đã gặp ít nhất bảy lần ám sát.
Trong đó có một lần vai của Quan Trụ tử đã bị thương.
Nếu không phải Quan Hạ Nhi lén tìm Trương Lương và yêu cầu một đội nhân viên hộ tống làm đội cận vệ cho Quan Trụ Tử thì không biết Quan Trụ Tử đã chết bao nhiêu lần rồi.
“Bọn họ cũng dám lén lút như vậy rồi, tạm thời đừng quan tâm đến chúng, nói Lão Hàn tiếp tục điều tra, cũng thông báo cho đội vận chuyển để họ giữ cảnh giác.” Kim Phi cũng hơi bất đắc dĩ nói.
Địa bàn đất Tấn không nhỏ hơn Xuyên Thục, hơn nữa lại rất phức tạp, nếu Tấn vương nhất quyết muốn trốn, Kim Phi cũng không thể nào tìm ra ông ta!
“Được!” Thiết Chùy gật đầu ghi nhớ.
Thật ra không cần anh ta nhớ, Cửu công chúa đã nhắc những điều này rất nhiều lần, Kim Phi chỉ nhấn mạnh lại một lần mà thôi.
Hỏi chuyện Tấn vương xong, Kim Phi lại hỏi: “Đúng rồi, có tin tức gì của Tứ hoàng tử Trần Chinh không?”
“Không.” Thiết Chùy lắc đầu trả lời, sau đó nói: “Dù hắn ở đâu, chắc chắn cuộc sống bây giờ cũng không tốt.”
Nếu phải chọn ra vị Hoàng đế thảm nhất trong lịch sử Đại Khang, Trần Chinh chắc chắn sẽ được xếp hạng cao.
Thực ra cho đến bây giờ, Kim Phi vẫn không hiểu, vì sao Tứ hoàng tử lại giết cha đoạt quyền.
Là chồng của Cửu công chúa, Kim Phi rất rõ, lúc đó Cửu công chúa hoàn toàn không có ý tưởng đoạt vị, hơn nữa, mối quan hệ giữa cô ấy và Tứ hoàng tử rất tốt, đã nhiều lần thỉnh cầu Kim Phi sau này giúp đỡ Tứ hoàng tử nhiều hơn.
Kim Phi chỉ muốn làm kẻ giàu có nhàn rỗi có khả năng tự bảo vệ mình, hoàn toàn không có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế, sau khi quen Tứ hoàng tử, cảm thấy người này rất được nên đã đồng ý.
Nhưng không ngờ rằng, một người như vậy lại soán vị.
Sau đó Kim Phi và Cửu công chúa xem xét lại việc này, có một phỏng đoán mơ hồ.
Lúc đó sau khi gia tộc quyền thế xúi giục cựu Thái tử cướp ngôi, vị trí Thái tử đã trống không.
Thái tử và Hoàng đế vẫn luôn là cặp cha con kì lạ, họ đề phòng lẫn nhau, nhưng không thể không nương tựa vào nhau.
Tất cả những người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Trần Cát rất thích Tứ hoàng tử, nhưng có lẽ trước kia đã bị tổn thương vì chuyện Thái tử đoạt quyền, Trần Cát vẫn không sắc phong tân Thái tử.
Lúc đó Trần Cát vẫn còn trẻ, nếu thật sự muốn làm Hoàng đế đến lúc chết, đợi khi Tứ hoàng tử lên ngôi, e rằng cũng già rồi.
Quan trọng hơn là, Kim Phi lớn mạnh quá nhanh, mối quan hệ của y và Cửu công chúa cũng quá tốt.
Thật ra Trần Chinh cũng không lo lắng Cửu công chúa lên ngôi, vì trong lịch sử chưa từng có tiền lệ, điều hắn lo lắng là Trần Cát vẫn luôn không lập ngôi vị Thái tử, lỡ như có vị Hoàng tử khác hợp tác với Cửu công chúa thì làm thế nào?
Vì việc cứu giá nên Trần Cát rất tin tưởng Kim Phi và Cửu công chúa, nếu Cửu công chúa đề cử vị Hoàng tử khác, rất có khả năng Trần Cát sẽ nghe ý kiến của Kim Phi và Cửu công chúa.
Một khi nảy lên suy nghĩ này, không thể đè nén được nữa, vì vậy khi quyền quý tìm Tứ hoàng tử xúi giục hắn tiêu diệt Kim Phi, giết cha cướp ngôi, Tứ hoàng tử đã đồng ý.
Quyết định này cũng là quyết định sai lầm nhất cuộc đời Tứ hoàng tử.
Trong đó, sơ suất lớn nhất là gián điệp của gia tộc quyền thế đã không tiêu diệt Kim Phi ở Đông Hải.
Biết được Kim Phi vẫn còn sống, Tứ hoàng tử không đợi Kim Phi quay về Xuyên Thục đã chạy trốn khỏi Kinh Thành.
Sau đó vẫn luôn sống trong rừng sâu, gần như đã trở thành người man rợ.
Không dễ gì mới nghe nói Đông Man tìm ra Hải Đông Thanh, phá hư phi thuyền của tiêu cục Trấn Viễn, Tứ hoàng tử mới chạy ra từ rừng sâu.
Dù là lúc nào thì giết cha đoạt vị cũng đều là tội ác cực kì nghiêm trọng, sau khi Tứ hoàng tử về lại kinh thành, mặc dù không có ai phản đối, nhưng cũng không có ai chào đón hắn.
Ngay cả khi hắn về kinh thành, người dân trên đường cũng dám chỉ trỏ hắn.
Sau khi về Hoàng cung, gần như đã mất hết quyền lợi, đừng nói đến đại thần, ngay cả những cung nữ cũng âm thầm không nghe lời hắn.
Không có ai nghe lệnh của Hoàng đế, thì vẫn là Hoàng đế sao?
Đến lúc đó, không có ai thực sự nghe lời của Trần Chinh, hắn chỉ là một tên thư sinh trói gà không chặt.
Nếu không phải vì Tứ hoàng tử còn có một số cao thủ trung thành đi theo, e rằng đã bị người dân giết chết từ lâu rồi.