Ở Kênh Hoàng Đồng, cuộc oanh tạc vẫn đang kéo dài.
Nhân viên hộ tống trên phi thuyền đã thay đổi ba ca, ngoài việc xuống bổ sung lựu đạn và dầu hỏa thì phi thuyền không hạ cánh, vẫn tiếp tục oanh tạc trong đêm.
Nhưng đáng tiếc là người Đảng Hạng bị nổ lâu rồi nên đã có kinh nghiệm, nhìn thấy phi thuyền bay đến thì đã né tránh từ xa.
Chỉ có một chiếc phi thuyền, không có cách nào oanh tạc diện rộng, vì vậy chỉ có thể bay vòng quanh người Đảng Hạng.
Sau này người Đảng Hạng phát hiện lựu đạn rất khó nổ xuyên qua xác, vì vậy đã núp dưới xác.
Cứ như vậy, trừ phi lựu đạn bắn trúng xác ở khoảng cách gần, nếu không rất khó chết người.
Hiệu quả việc oanh tạc của phi thuyền đã giảm đi nhanh chóng.
Khi Trương Lương và Khánh Hoài thương lượng đối sách, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn từ bên ngoài.
Hai người đi ra khỏi phòng chỉ huy tác chiến, nhìn thấy tất cả binh lính ở khoảng đất trống ở cửa đều chỉ về hướng bầu trời phía Nam.
Trương Lương ngẩng đầu nhìn lên, vừa nhìn đã thấy trên bầu trời xuất hiện mấy phi thuyền.
“Ha ha, ta biết tiên sinh sẽ không lừa chúng ta, thật sự có quân cứu viện!”
“Cuối cùng nhóm người Lão Trịnh cũng đến rồi!”
“Đợi đến khi gặp Lão Trịnh, ta phải tìm hắn trò chuyện, tên khốn này đến quá muộn rồi!”
“Đúng đúng, nếu không phải Khánh hầu đến kịp, đợi bọn họ đến, xác của chúng ta cũng đã lạnh rồi!”
“Chuyện này cũng không thể trách Lão Trịnh, bọn họ cũng không dễ dàng gì, từ Đại Tản Quan đến đây cũng không gần.”
“Ta không quan tâm, chuyện này sẽ không xong nếu không có ba chầu rượu lớn!”
“Lát nữa chắc chắn Lão Trịnh sẽ nói, biết thế đã không đến cứu ngươi, để ngươi chết trong tay người Đảng Hạng!”
“Ơ, sao ta lại nhìn thấy trong giỏ treo đều là binh lính nữ vậy?”
“Đều là binh lính nữ thật, ôi chao, ta nhìn thấy phu nhân?”
“Nhanh đi gọi tiên sinh đến, phu nhân đến rồi!”
...
Nhiều phi thuyền như vậy đến cứu viện, cho dù người Đảng Hạng đưa chim ưng đến, bọn họ cũng có sức phản kháng, toàn quân Thục cũng trở nên nhẹ nhàng, chỉ tay lên trời ta một câu ngươi một câu nói nhảm, trút bỏ áp lực gần đây.
Đợi đến khi phi thuyền bay đến gần rồi, nhìn thấy Quan Hạ Nhi trên giỏ treo qua ống nhòm, mấy nhân viên hộ tống nhanh chóng chạy đến báo tin cho Thiết Chùy.
Dù Kim Phi biết Quan Hạ Nhi sắp đưa cứu viện đến, nhưng không ngờ rằng xô sẽ tự ngồi phi thuyền đến.
Sau khi nhận được tin đã nhanh chóng chạy đến khoảng đất trống từ tiểu viện.
Trên không trung, phi thuyền Quan Hạ Nhi ngồi cũng đã bay đến bầu trời kênh Hoàng Đồng.
Dù bây giờ chiến sự đã dừng lại, nhưng dấu vết chiến đấu vẫn còn đó.
Thấy xác chất đống như núi, và dòng sông máu đã bị đông thành băng, cùng với tường đá cao lớn đã bị nổ tung, Quan Hạ Nhi có thể tưởng tượng được sự kịch liệt của trận chiến.
Quan Hạ Nhi vốn luôn dịu dàng ít nói, lúc này trong lòng cũng không khỏi dâng lên cơn tức giận.
A Liên đứng ở phía sau cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Quan Hạ Nhi, vội chỉ về khoảng đất trống phía dưới: “Phu nhân người xem, tiên sinh kìa!”
Phi thuyền ngược gió bay suốt chặng đường từ sa mạc đến đây, nhiên liệu cũng không còn nhiều nữa, A Liên thực sự rất lo Quan Hạ Nhi bốc đồng, để họ đi đuổi giết người Đảng Hạng.
Phải nói rằng, A Liên rất hiểu Quan Hạ Nhi.
Nhìn thấy Kim Phi, cơn giận trong lòng Quan Hạ Nhi lập tức dịu xuống, ra hiệu cho phi thuyền hạ cánh.
A Liên thở phào nhẹ nhõm, vội truyền lệnh cho lính liên lạc vẫy cờ.
Phi thuyền từ từ hạ độ cao, sau đó ném xuống dưới một sợi dây.
Nhân viên hộ tống ở phía dưới vội kéo sợi dây, buộc phi thuyền vào một tảng đá lớn.
Giỏ treo vừa chạm đất, Quan Hạ Nhi đã mở hàng rào ra, chạy đến chỗ Kim Phi.
Khi chạy đến trước mặt Kim Phi, điều trước tiên cô làm là xác nhận Kim Phi không có vết thương nào, sau đó ánh mắt lập tức đỏ hoe, bất chấp lao vào lòng Kim Phi.
Kim Phi ôm Quan Hạ Nhi, trong mắt đầy dịu dàng và đau lòng.
Quan Hạ Nhi vẫn luôn thẹn thùng, nếu không phải cô thật sự không kiềm chế được bản thân thì chắc chắn cô sẽ không ôm y trước mặt nhiều người như vậy.
Suốt chặng đường, Quan Hạ Nhi vẫn luôn ở phía trước nhất, mặc dù đeo khăn che mặt nhưng hai má và tai vẫn đỏ bừng vì gió lạnh.
“Cô nương ngốc này, nàng không thể ngoan ngoãn ở trong làng ở cữ, chạy đến đây làm gì cơ chứ?”
Kim Phi đau lòng xoa đầu Quan Hạ Nhi.
Quan Hạ Nhi vừa mới sinh con không lâu, lúc này vẫn đang trong thời gian ở cữ.
“Chàng còn nói ta à, nếu không phải chàng ở đây thì ta chạy đến đây làm gì chứ?”
Quan Hạ Nhi nói đến đây thì cắn cánh tay Kim Phi một cái.
Nhìn có vẻ hung dữ, nhưng khi cắn lại không nỡ.
“Nếu lần sau chàng lại mặc kệ tính mạng của mình như vậy, xem ta xử lý chàng như thế nào?”
Quan Hạ Nhi ngẩng đầu nhìn Kim Phi, nhỏ giọng nói: “Bây giờ chàng đã làm cha, cho dù chàng không quan tâm đến bản thân mình, không quan tâm đến ta, thì cũng phải quan tâm đến con gái chúng ta chứ!”
Thật ra xung quanh vẫn có rất nhiều nhân viên hộ tống, Quan Hạ Nhi nói như vậy cũng không thích hợp.
Kim Phi là trụ cột trong nhà, những nhân viên hộ tống khác cũng là người nhà.
Cũng may Quan Hạ Nhi nói rất nhỏ, xung quanh lại ồn ào, vì vậy người khác không nghe thấy.
Kim Phi cũng biết bây giờ không phải là lúc nói đạo lý, y cười rồi xoa đầu Quan Hạ Nhi, sau đó bảo đảm nói: “Sẽ không đâu, sau này ta sẽ ở lại làng cùng với nàng và con gái!”
Lúc này Quan Hạ Nhi mới hài lòng, đỏ mặt nhìn xung quanh, phát hiện Khánh Mộ Lam đang nhướn mày nhìn mình, vội đẩy Kim Phi ra.
“Tỷ tỷ, suốt đường đi đã chịu lạnh rồi, nhanh vào phòng sưởi ấm đi.”
Tả Phi Phi bước lên trước một bước, kéo Quan Hạ Nhi.
Quan Hạ Nhi quay người muốn dặn dò A Liên, lại bị Kim Phi vỗ vai: “Nàng đi vào nhà đi, những việc còn lại giao cho ta là được.”
“Dạ!” Quan Hạ Nhi gật đầu, lúc này mới đi vào nhà với Tả Phi Phi.
Khi nhìn thấy phi thuyền, nhân viên hộ tống ở khoảng đất trống đã chuẩn bị xong, sau khi phi thuyền dừng lại, lập tức có người đẩy xe đẩy tới để bổ sung dầu hỏa và đạn dược cho phi thuyền.
Binh lính của đội trình sát cũng tiến lên theo nhóm ba người để thay cho phi công trước đó.
“Huynh đệ, ngươi đã vất vả suốt dọc đường rồi, vào trong nghỉ ngơi chút đi, ở đây cứ giao cho ta là được!”
Một lính trinh sát đến cửa buồng lái phi thuyền, chuẩn bị xử lý công việc được giao, đột nhiên kêu lên: “Ôi trời, đội trưởng Lão Ưng, sao ngươi lại ở đây?”
Linh trinh sát thuộc đội tác chiến đặc chủng do Kim Phi thành lập, lái phi thuyền và khinh khí cầu là môn huấn luyện bắt buộc.
Lúc đầu người phụ trách huấn luyện những lính trinh sát này là Lão Ưng.
Sau đó nghe nói Lão Ưng đã hy sinh ở Vị Châu, lúc đó lính trinh sát còn buồn rất lâu.
Nhưng bây giờ lại nhìn thấy Lão Ưng ở đây, lính trinh sát bị dọa hết hồn, còn nghĩ rằng mình nhận nhầm người, quan sát trên xuống dưới.
“Đừng nhìn nữa, ông đây chưa chết, không phải là ma!”
Lão Ưng tức giận đạp lính trinh sát một cái, sau đó đi ra từ buồng lái.
Anh ta đã bay liên tục mấy ngày, bây giờ quả thực đã hơi mệt.
Lính trinh sát bị đạp cũng không tức giận, mà kích động đánh trả Lão Ưng: “Thật sự là đội trưởng Lão Ưng rồi, ngươi vẫn còn sống, quá tốt rồi!”
Đừng nói người lính trinh sát này, ngay cả Kim Phi và Trương Lương nhìn thấy Lão Ưng cũng rất bất ngờ.
Bọn họ cũng không nghĩ ra vì sao Lão Ưng lại đến cùng Quan Hạ Nhi.
“Lão Ưng thuộc đội bay tiêu cục Trấn Viễn báo cáo tiên sinh!”
Sống lưng Lão Ưng thẳng tắp, chào Kim Phi theo kiểu quân đội.