"Được rồi, đừng gây chuyện nữa, đi hạ cờ thôi!"
Đại Tráng dặn dò.
Hầu Tử gật đầu, dẫn theo một ít nhân viên hộ tống leo lên tháp quan sát, giết chết người cầm cờ, cắt đứt lá cờ lớn của Đan Châu.
Những người lính Thổ Phiên nhìn thấy lá cờ của mình bị cắt, bọn họ lập tức mất tinh thần.
Họ hoặc chiến đấu nửa vời rồi bị giết hoặc trực tiếp đầu hàng.
Lúc này, cuộc chiến giữa Thổ Phiên và Đại Khang đã hoàn toàn kết thúc!
…
Mấy ngày kế tiếp, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu bận rộn sắp xếp các vấn đề sau trận chiến.
Kim Phi cũng có được con ngựa chiến như y mong muốn.
Cửu công chúa chỉ mua dưới tám ngàn con ngựa chiến từ dân thường và theo thỏa thuận của họ, cô ấy chỉ phải phân cho Kim Phi tám trăm con ngựa.
Thế nhưng, Cửu công chúa rất hào phóng, làm tròn thẳng chia Kim Phi một ngàn con ngựa.
Khiến Kim Phi rất vui vẻ.
Tuy nhiên, niềm hạnh phúc của y thật ngắn ngủi, chỉ kéo dài hai ngày, rắc rối sớm ập đến gõ cửa nhà họ.
Một ngày nọ, khi Kim Phi đang thảo luận chuyện với Cửu công chúa trong doanh trại thì Đại Lưu chạy tới.
"Tiên sinh, không ổn rồi, chúng ta có một vấn đề! Một vị tướng tên là Tiết Hành Lư đã đến, nói quân đội của họ có nhiệm vụ khẩn cấp và cần trưng dụng ngựa chiến của chúng ta!"
Trước khi lấy được ngựa chiến, Kim Phi đã biết chắc rằng sẽ có người đến tranh cướp.
Nhưng không ngờ là đối phương lại nhanh đến như vậy.
Chiến tranh mới kết thúc chưa được mấy ngày, hôm qua Cửu công chúa còn mới giao ngựa chiến lại cho y, thế mà hôm nay đã có người tìm đến cửa rồi.
“Tiết Hành Lư sao? Chưa từng nghe qua.” Kim Phi ngẫm nghĩ một lát rồi nhìn Cửu công chúa: “Ai vậy?”
Cả thành Tây Xuyên, những ai có máu mặt đều biết Kim Phi vừa giúp Cửu công chúa đánh thắng trận.
Nếu đối phương đã có tự tin đi đến cửa, tất nhiên cũng không thể là tướng lĩnh bình thường được.
Cũng không thể nào mà không biết mối quan hệ giữa y và Cửu công chúa. Nói không chừng còn biết bây giờ y và Cửu công chúa đang ở bên cạnh nhau.
Nhưng như vậy rồi mà vẫn tìm tới cửa, rõ ràng rất có tự tin.
Có lẽ đây cũng là một cách để thị uy.
Nghĩa là, cho dù có Cửu công chúa ở đây, hắn cũng không sợ.
“Tiết Hành Lư là con trai thứ của Tiết quốc công, cô cô là Tiết phi, muội muội là chính phi của thái tử ca ca. Tước vị của Tiết quốc công phải truyền cho con trai trưởng. Hắn ta bèn đầu quân dưới trướng của thái tử ca ca, được thái tử ca ca vô cùng tin tưởng. Trong tay còn có một đội quân hạng ba, gọi là quân Hùng Vũ, có khoảng một hai nghìn người.”
Cửu công chúa nhìn trái phải, nhỏ giọng nói: “Thái tử ca ca phái hắn ta dẫn theo quân Hùng Vũ tới Tây Xuyên chính là để áp chế Hâm Nghiêu ca ca.”
“À, chẳng trách rõ ràng hắn ta biết người ở đây mà vẫn dám tới vơ vét của ta. Thì ra là Quốc cữu tương lai đây mà!” Kim Phi hiểu ra.
Y đoán được đối phương không chỉ là một kẻ quyền quý bình thường, nhưng lại không đoán ra được thân phận của hắn ta lại lớn đến vậy.
Sau lưng không chỉ có một vị Quốc công, mà còn có cả Hoàng thái tử.
Kim Phi suy nghĩ một lát, nhìn Đại Lưu: “Hắn có nói cần trưng dụng bao nhiêu không?”
“Hắn nói cần trưng dụng tất cả. Hơn nữa còn nói rằng đại quân đang thiếu lương thực và quần áo, muốn trưng dụng luôn cả kho lương và kho quần áo của chúng ta nữa.” Đại Lưu đáp.
“Lòng tham của Tiết công tử cũng thật không nhỏ!”
Kim Phi bị chọc giận, suýt nữa thì bật cười rồi.
Cái gọi là trưng dụng đó, rõ ràng là công khai ăn cướp.
Mà cướp toàn bộ ngựa chiến đi thì không nói, còn muốn cướp cả kho lương và kho quần áo nữa.
“Điện hạ, trước khi Đan Châu đánh tới, vị Tiết công tử này đã đi đâu. Sao ta lại chưa từng nghe nói về hắn ta?” Kim Phi hỏi.
“Nghe nói trước khi vây thành, hắn ta dẫn quân Hùng Vũ tìm cớ chạy tới Giản Châu rồi.”
Cửu công chúa tỏ vẻ khinh thường: “Có lẽ là biết chúng ta đánh thắng rồi, quay lại xem có thứ gì tốt có thể nhặt được không đây mà.”
“Đây không phải là để mắt tới ta rồi hay sao?” Kim Phi cười khẩy.
“Tiên sinh, sau lưng Tiết Hành Lư là Thái tử ca ca và Tiết quốc công, rất khó đối phó. Ta xuất một trăm con ngựa chiến, tiên sinh chỉ cần đuổi hắn đi là được.”
Cửu công chúa nhận ra giọng điệu của Kim Phi không đúng lắm. Lo sợ rằng y sẽ làm loạn lên với Tiết Hành Lư, chuẩn bị dàn xếp ổn thỏa.
“Đuổi bà mẹ nhà hắn.”