Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đóng thuyền không chỉ có thể giải quyết một phần vấn đề kiếm sống của nạn dân mà còn có thể ra khơi vớt rong biển và đánh bắt cá. Đây là cách tốt nhất mà trước mắt Kim Phi có thể nghĩ ra được để giải quyết cuộc khủng hoảng lương thực của Đại Khang.

Bên duy nhất chịu tổn thất chính là đại dương.

Dựa theo ý tưởng của Kim Phi, y muốn nhanh chóng đóng càng nhiều thuyền càng tốt, sau đó đợi đến mùa đánh cá cố gắng đánh bắt thật nhiều đàn cá di cư càng tốt. Điều này rất có khả năng sẽ khiến nhóm cá này bị suy giảm trên diện rộng, từ đó khiến cho các loài cá khác ăn nhóm cá này cũng sẽ bị đói theo, có thế dẫn đến sự mất cân bằng một phần hệ sinh thái biển.

Nhưng y bây giờ đã không còn để ý đến những điều này nữa rồi.

Người còn không sống nổi, hơi đâu mà quan tâm đến hệ sinh thái biển chứ?

Cho dù mấy loài cá ăn thịt kia có bị đói thì cứ chịu đói đi, nếu không được thì Kim Phi bảo ngư dân vớt bọn chúng lên cùng một thể, vậy thì chúng sẽ không cần phải chịu đói nữa.

Quyết định này của Kim Phi nhận được sự nhất trí tán thành của Cửu công chúa và đám người Đường Tiểu Bắc.

Mọi người lại bổ sung thêm một số chi tiết, thảo luận đến tận khi trời tối đến lúc Nhuận Nương đi tới gọi ăn cơm mới kết thúc.

Cửu công chúa ăn cơm xong bèn vào thư phòng viết thư cho Thiết Thế Hâm. Thuật lại chi tiết về kế hoạch của Kim Phi, yêu cầu Thiết Thế Hâm và viện Khu Mật nhanh chóng thảo luận nghiên cứu ra phương án cụ thể.

Viết xong thư đã là nửa đêm, nhưng Cửu công chúa vẫn bố trí một chiếc ca-nô để gửi bức thư về ngay trong đêm.

Rạng sáng ngày hôm sau, Đại Cường dẫn theo nhân viên hộ tống quay trở lại.

Việc đầu tiên sau khi trở về chính là đến tìm Cửu công chúa để phục mệnh.

Lúc đó Cửu công chúa đang cùng Kim Phi, Quan Hạ Nhi và đám người Đường Tiểu Bắc ăn cơm, Đường Tiểu Bắc vừa nhìn thấy Đại Cường thì có phần tức giận.

Bởi vì Đại Cường có thể coi là người do Kim Phi một tay bồi dưỡng, nhưng lần hành động này anh ta lại không nói một chút tin tức gì cho Kim Phi.

Đường Tiểu Bắc vốn định trách mắng Đại Cường một trận thì lại bị Kim Phi dùng ánh mắt ngăn lại.

Cửu công chúa là Hoàng đế đương triều, sở hữu tất cả quyền điều động binh mã, nếu ngay cả tiểu đoàn trưởng như Đại Cường cũng không điều động được thì cái ngôi vị Hoàng đế này của Cửu công chúa cũng không cần phải làm nữa.

Đại Cường có lẽ cũng không biết Cửu công chúa vẫn chưa bàn bạc với Kim Phi, hơn nữa lúc đó Kim Phi đang làm thêm giờ ở xưởng đóng thuyền, với thân phận của Đại Cường thì không thể chạy đến xưởng đóng thuyền tìm y để báo cáo, làm gián đoạn công việc của y.

Vì vậy trong chuyện này, Đại Cường chỉ là người hành sự theo lệnh, chỉ cần anh ta hoàn thành nhiệm vụ mà Cửu công chúa giao cho, những việc khác không có liên quan gì đến anh ta.

Đường Tiểu Bắc cũng biết mình không có lí do gì để trách tội Đại Cường, thấy Kim Phi ra hiệu bèn cúi đầu ăn cháo tiếp.

Đại Cường thấy trong phòng ăn nhiều người như vậy, có phần muốn nói lại thôi.

“Đại Cường, ăn cơm chưa?”

Kim Phi ngẩng đầu lên nhìn Đại Cường: “Nếu chưa thì ngồi ăn cùng đi.”

Mặc dù Đại Cường ngay thẳng, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, bèn nhanh chóng xua tay nói: “Đa tạ tiên sinh, ta vừa ăn rồi!”

Dứt lời, bụng anh ta không chịu thua kém mà kêu lên một tiếng.

Đại Cường biết số lượng nhân viên hộ tống ở Đông Hải ít, lo lắng cho sự an nguy của Kim Phi và đám người Cửu công chúa, vì vậy sau khi nhiệm vụ kết thúc bèn nhanh chóng cùng nhân viên hộ tống trở về ngay trong đêm.

Nhân viên hộ tống đã đến doanh trại để thay phiên ăn cơm, nhưng Đại Tráng lại ngay lập tức đi phục mệnh, căn bản không kịp ăn.

Kết quả bây giờ bụng của anh ta biểu tình rồi.

Khuôn mặt ngăm đen của Đại Cường lập tức đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

“Được rồi, đừng giả vờ khách khí nữa, ngồi xuống ăn đi!”

Kim Phi phất tay, Nhuận Nương nhanh chóng đứng dậy đi bưng cho Đại Cường một bát cháo trắng.

Đại Cường thấy Nhuận Nương mang cháo tới, chỉ đành mất tự nhiên mà ngồi xuống.

Nhưng trong lòng lại vô cùng cảm động.

Nghiêm túc mà nói, có thể coi bữa sáng này chính là gia yến của hoàng thất, Đại Cường chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó anh ta có thể ngồi ăn cùng một bàn ăn với Hoàng đế.

Thực ra bữa sáng ở trước mặt vô cùng đơn giản, chỉ là cháo trắng, bánh bao và vài đĩa rau ăn kèm mà thôi. Chẳng qua làm tinh tế hơn người bình thường một chút, nguyên liệu cũng rất thường gặp.

Nhưng cho dù là ăn gì thì qua ngày hôm nay, Đại Cường ra ngoài đều có vốn để khoe khoang rồi.

Sau khi ngồi xuống anh ta hoàn toàn không dám động đũa, sống lưng cũng thẳng tắp.

Kim Phi thấy Đại Cường như vậy, hơi bất lực, y nói với giọng ra lệnh: “Ăn cháo đi!”

Đại Cường nghe vậy, vội vàng bưng bát cháo lên, cũng không ăn kèm rau, uống ực ực vài hớp đã ăn hết bát cháo.

“Ngươi cũng không sợ nóng nhỉ!”

Kim Phi biết Đại Cường không thể an tâm mà ăn cơm, thấy anh ta đã ăn một bát cháo lót bụng, bèn chủ động hỏi: “Nhiệm vụ hoàn thành thế nào rồi?”

“Nhờ phúc của tiên sinh, nhiệm vụ vô cùng thuận lợi.”

Đại Cường đặt chén cháo xuống, kể lại quá trình làm nhiệm vụ: “Chúng ta làm theo sự giao phó của bệ hạ, phái một số huynh đệ lẻn vào các nơi của quận Đông Nguyên, quả nhiên có chim ưng bay ra từ trong một điền trang bên ngoài thành, các huynh đệ gần đó đã lập tức chạy tới, bắt lấy người thả chim ưng.

Thông qua thẩm tra thì biết được rằng là do nhà họ Vũ Văn ở trong quận thành sai khiến bọn họ, ta bèn dẫn theo huynh đệ trực tiếp đánh vào quận thành Đông Nguyên, phong tỏa phủ đệ của nhà họ Vũ Văn, bắt giữ gia chủ nhà họ Vũ Văn.

Gia chủ đó ban đầu còn không chịu thừa nhận, nhưng sau khi bị đám người Lão Tam đánh cho một trận thì đã khai báo hết rồi.”

Nghe Đại Cường nói thì có vẻ đơn giản, nhưng Kim Phi biết quá trình thực tế chắc chắn không hề đơn giản.

Trước mắt quận Hà Đông và quận Hải Đình hiện không nằm trong phạm vi khống chế của nhân viên hộ tống, số lượng binh sĩ của đám người Đại Cường còn chưa bằng một tiểu đội, lại phải đi sâu vào lãnh thổ của kẻ địch, cuối cùng còn tiến công hai quận thành này, bắt giữ hào tộc ở trong thành.

Hoàn toàn có thể đoán được sự nguy hiểm ở trong đó.

Kim Phi hỏi: “Các huynh đệ thương vong có nghiêm trọng không?”

“Bảy người hy sinh, bảy người bị thương nặng, không có thống kê về những người bị thương nhẹ.” Đại Cường đáp: “Binh lính ẻo lả trong quận Hà Đông và quận Hải Đình vừa thấy chính ta đánh tới, căn bản không dám chống cự, trực tiếp mở cổng thành đầu hàng. Các huynh đệ hy sinh và bị thương nặng đều do hộ vệ của nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu gây ra.”

Trong cuộc chiến sinh tử trực diện, làm gì có trận nào mà không có người chết cơ chứ?

Kim Phi thở dài, dặn dò: “Vấn đề bồi thường cho các huynh đệ đã chết hoặc bị thương nặng cần phải được thực hiện đến nơi đến chốn.”

“Tiên sinh yên tâm, ta sẽ báo cáo đúng sự thật lên trên.” Đại Cường đáp.

Cửu công chúa thấy Kim Phi đã hỏi xong, bèn buông đũa xuống hỏi: “Hẳn là nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu đã di dời gia sản và lương thực trước rồi, có hỏi ra được là di dời đến nơi nào rồi không?”

“Gia chủ của hai nhà khai báo ra kho lương thực và hai hầm kho báu, ta đã cho người canh giữ rồi, chúng ta có thể đi lấy bất cứ lúc nào.”

Đại Cường trả lời: “Ta lo nhân viên ở Đông Hải không đủ nên đã bảo Lão Tam giao người nhà họ Vũ Văn và người nhà họ Chu cho các huynh đệ Cục tình báo rồi, để bọn họ tiếp tục thẩm vấn, có lẽ còn có thể hỏi thêm được một chút gì đó.”

“Ngươi làm vậy rất đúng, sự an toàn của tiên sinh là quan trọng nhất.” Cửu công chúa gật đầu, khen ngợi Đại Cường.

Còn về phần người của Cục tình báo có thể hỏi ra được gia sản mà hai nhà đã di dời đến đâu hay không, Cửu công chúa không hề lo lắng.

Cực hình ở thời đại phong kiến vô cùng ghê gớm, người đàn ông mình đồng da sắt còn chưa chắc chịu nổi chứ đừng nói đến thư sinh da trắng thịt mềm sống trong nhung lụa của người nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu.

Đánh vài trận thì cái gì cũng nói ra.

Nói đến đây, Đại Cường đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lấy từ trong lòng ra một cái túi vải, hai tay dâng lên, nói: “Đúng rồi tiên sinh, huynh đệ ở Cục tình báo bảo ta mang cái này về, dặn ta đưa cho Châu Nhi cô nương.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK