Mặc dù Lý Địch không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng với tư cách là một con ngoại giao, việc thích ứng với tình huống như này là kỹ năng cơ bản.
Vì thế Lý Địch giả vờ không quan tâm nói: “Đương nhiên thứ chúng ta sản xuất là những thứ vũ khí lợi hại, làn khói nhỏ này chẳng là gì cả, có lúc quốc sư đại nhân tự mình khai đàn làm phép, khói bay ra còn dày hơn cả mây trên trời.”
Phi công đứng bên cạnh nghe Lý Địch nói như vậy, không khỏi âm thầm bĩu môi.
Lý đại nhân cũng quá giỏi bịa chuyện rồi, quốc sư đại nhân mở đàn làm lễ khi nào chứ?
Nhưng người Cao Nguyên rất mê tín, tên ngốc sứ giả của bộ lạc Hắc Hổ lại tin vào điều đó, mặt đầy thán phục hỏi: “Đây là cách mà quốc sư đại nhân của các ngươi trộm xe của các thiên thần trên trời và thần lôi sao?”
“Lần cuối cùng ta nói cho các ngươi biết, quốc sư đại nhân của chúng ta chính là thiên thần hạ phàm, chiếc xe và thần lôi vốn là của ngài ấy, nếu ngươi còn dám nói quốc sư đại nhân trộm xe ngồi và thần lôi, ông đây sẽ ném ngươi xuống dưới!”
Lý Địch sầm mặt cảnh cáo nói.
Trong quan hệ ngoại giao giữa hai nước, kiêng ky nhất chính là vênh váo hung hăng, nếu sứ giả bị mắng như vậy mà có tí cốt khí, e rằng đã chẳng thèm để ý.
Nhưng đáng tiếc bây giờ bộ lạc Hắc Hổ muốn cầu cạnh Lý Địch, nên bị mắng như vậy cũng chỉ nở nụ cười cho qua.
Đúng lúc này, Lý Địch nhìn thấy bốn chiếc phi thuyền đang bay về phía sân bay.
Sân bay vốn là nơi cất cánh và hạ cánh của khinh khí cầu, nhưng lúc đó lý Địch không để ý nhiều.
Kết quả là sau khi bốn chiếc phi thuyền cất cánh chưa đầy mười phút, lại có bốn chiếc phi thuyền khác cất cánh theo.
Không đến nửa giờ sau, trên bầu trời của làng Tây Hà xuất hiện mười bảy chiếc phi thuyền, che kín cả bầu trời.
Phi thuyền lớn đến mức, dù là khoảng cách xa như vậy, nhưng vẫn đánh mạnh vào thị giác như cũ.
“Trời ạ, những thứ kia đều là phi thuyền sao?”
Hai mắt Nathan mở to, giống như đang hỏi Lý Địch, cũng giống như tự mình lẩm bẩm.
Trong mắt bộ lạc Hắc Hổ, khinh khí cầu có thể đưa người lên đến trời, đã là công cụ bay vô cùng lợi lại.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy phi thuyền ở Tây Xuyên, ông ta đã bị tiếng nổ ầm ầm của máy hơi nước dọa sợ không dám đứng lên.
Cuối cùng bị Lý Địch cưỡng ép kéo lên, Nathan kinh ngạc nửa ngày cũng chưa kịp tỉnh táo, giống như đang trong một giấc mơ vậy.
Đặc biệt là khi phi thuyền tiến vào mây, ông ta đưa tay chạm vào mây trắng, Nathan kích động đến mức quỳ xuống dập đầu nhiều lần, cầu xin thần linh tha thứ cho việc ông ta đã xâm nhập vào chỗ ở của họ.
Ông ta nghĩ, nếu Đại Khang có một hoặc hai chiếc công cụ bay, thì đã quá tuyệt vời, nhưng giờ ông ta đã nhìn thấy hơn chục chiếc cùng một lúc.
Thật ra đừng nói Nathan, đến cả Lý Địch cũng bị dọa sợ.
Khi cậu bé làm ký giả cho tòa soạn nhật báo Kim Xuyên, đã từng đến sân bay để phỏng vấn, nên biết sân bay chỉ có tất cả là sau bãi đậu.
Về mặt lý thuyết, nếu sân bay hoạt động hết công suất, cũng chỉ có thể chống đỡ sáu chiếc phi thuyền cất và hạ cánh cùng lúc.
Vậy mà, bây giờ trong thời gian ngắn như vậy, có tận mười bảy chiếc phi thuyền bay lên, đây hẳn là sức chứa cất cánh tối đa của sân bay.
Vì thế Lý Địch giả vờ không quan tâm nói: “Đương nhiên thứ chúng ta sản xuất là những thứ vũ khí lợi hại, làn khói nhỏ này chẳng là gì cả, có lúc quốc sư đại nhân tự mình khai đàn làm phép, khói bay ra còn dày hơn cả mây trên trời.”
Phi công đứng bên cạnh nghe Lý Địch nói như vậy, không khỏi âm thầm bĩu môi.
Lý đại nhân cũng quá giỏi bịa chuyện rồi, quốc sư đại nhân mở đàn làm lễ khi nào chứ?
Nhưng người Cao Nguyên rất mê tín, tên ngốc sứ giả của bộ lạc Hắc Hổ lại tin vào điều đó, mặt đầy thán phục hỏi: “Đây là cách mà quốc sư đại nhân của các ngươi trộm xe của các thiên thần trên trời và thần lôi sao?”
“Lần cuối cùng ta nói cho các ngươi biết, quốc sư đại nhân của chúng ta chính là thiên thần hạ phàm, chiếc xe và thần lôi vốn là của ngài ấy, nếu ngươi còn dám nói quốc sư đại nhân trộm xe ngồi và thần lôi, ông đây sẽ ném ngươi xuống dưới!”
Lý Địch sầm mặt cảnh cáo nói.
Trong quan hệ ngoại giao giữa hai nước, kiêng ky nhất chính là vênh váo hung hăng, nếu sứ giả bị mắng như vậy mà có tí cốt khí, e rằng đã chẳng thèm để ý.
Nhưng đáng tiếc bây giờ bộ lạc Hắc Hổ muốn cầu cạnh Lý Địch, nên bị mắng như vậy cũng chỉ nở nụ cười cho qua.
Đúng lúc này, Lý Địch nhìn thấy bốn chiếc phi thuyền đang bay về phía sân bay.
Sân bay vốn là nơi cất cánh và hạ cánh của khinh khí cầu, nhưng lúc đó lý Địch không để ý nhiều.
Kết quả là sau khi bốn chiếc phi thuyền cất cánh chưa đầy mười phút, lại có bốn chiếc phi thuyền khác cất cánh theo.
Không đến nửa giờ sau, trên bầu trời của làng Tây Hà xuất hiện mười bảy chiếc phi thuyền, che kín cả bầu trời.
Phi thuyền lớn đến mức, dù là khoảng cách xa như vậy, nhưng vẫn đánh mạnh vào thị giác như cũ.
“Trời ạ, những thứ kia đều là phi thuyền sao?”
Hai mắt Nathan mở to, giống như đang hỏi Lý Địch, cũng giống như tự mình lẩm bẩm.
Trong mắt bộ lạc Hắc Hổ, khinh khí cầu có thể đưa người lên đến trời, đã là công cụ bay vô cùng lợi lại.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy phi thuyền ở Tây Xuyên, ông ta đã bị tiếng nổ ầm ầm của máy hơi nước dọa sợ không dám đứng lên.
Cuối cùng bị Lý Địch cưỡng ép kéo lên, Nathan kinh ngạc nửa ngày cũng chưa kịp tỉnh táo, giống như đang trong một giấc mơ vậy.
Đặc biệt là khi phi thuyền tiến vào mây, ông ta đưa tay chạm vào mây trắng, Nathan kích động đến mức quỳ xuống dập đầu nhiều lần, cầu xin thần linh tha thứ cho việc ông ta đã xâm nhập vào chỗ ở của họ.
Ông ta nghĩ, nếu Đại Khang có một hoặc hai chiếc công cụ bay, thì đã quá tuyệt vời, nhưng giờ ông ta đã nhìn thấy hơn chục chiếc cùng một lúc.
Thật ra đừng nói Nathan, đến cả Lý Địch cũng bị dọa sợ.
Khi cậu bé làm ký giả cho tòa soạn nhật báo Kim Xuyên, đã từng đến sân bay để phỏng vấn, nên biết sân bay chỉ có tất cả là sau bãi đậu.
Về mặt lý thuyết, nếu sân bay hoạt động hết công suất, cũng chỉ có thể chống đỡ sáu chiếc phi thuyền cất và hạ cánh cùng lúc.
Vậy mà, bây giờ trong thời gian ngắn như vậy, có tận mười bảy chiếc phi thuyền bay lên, đây hẳn là sức chứa cất cánh tối đa của sân bay.