Thổ phỉ ở Quảng Nguyên đã bị Lương ca tiêu diệt sạch sẽ, cô ấy cho rằng nhiều nhất có khoảng một trăm người đi đánh đỉnh Song Đà là quá đủ rồi, ai ngờ giờ lại nhiều như vậy.
“Sông Gia Lăng chảy lên Quan Trung, rồi xuống Đông Hải, không biết bọn họ tới từ đâu.”
“Trạm gác không phát hiện à?” Đường Đông Đông nhíu mày hỏi.
Đỉnh Song Đà gần sông Gia Lăng, vận tải đường thủy cực kì nhanh chóng tiện lợi.
Cũng vì suy xét đến nguyên nhân này, Kim Phi mới xây xưởng muối ở ở đỉnh Song Đà.
Bên ta nhanh chóng tiện lợi, kẻ địch cũng được nhanh chóng tiện lợi.
Lúc bắt đầu xây xưởng, Kim Phi đã nghĩ đến khả năng có người ngồi thuyền đánh bất ngờ vào đỉnh Song Đà, cho nên có lập mấy trạm gác quan sát khác nhau ở thượng hạ du, theo dõi các con thuyền trên mặt sông.
Một khi phát hiện con thuyền khả nghi, sẽ nhanh chóng báo cho đỉnh Song Đà.
“Có lẽ thổ phỉ đã ngụy trang rồi, nên trạm gác không phát hiện ra.” Tiểu Ngọc nói: “Còn có một khả năng nữa là người của trạm gác cũng bị thổ phỉ tập kích, tóm lại là đỉnh Song Đà không nhận được báo động trước.”
Chung quy thì tiêu cục Trấn Viễn không phải là tổ chức của quan phủ, Kim Phi có thể phái người nhìn chằm chằm vào mặt sông, nhưng lại không có quyền dừng tàu của người khác để kiểm tra.
Thổ phỉ chỉ cần trốn trong khoang thuyền, là có thể tránh được trạm gác quan sát.
Kim Phi cũng không có cách nào, chỉ đành cố gắng bồi dưỡng khả năng quan sát của nhân viên hộ tống ở trạm gác.
“Điều tra!” Đường Đông Đông nói: “Tiêu Ngọc, không cần biết cô dùng cách gì, buộc phải tra ra xem bọn họ tới từ đâu!”
“Ta lập tức sắp xếp người đi điều tra, tin là chẳng mấy chốc sẽ có tin tức!”
Tiểu Ngọc lập tức đứng dậy: “Có lẽ tạm thời không tra ra được bọn họ tới từ đâu, nhưng ít cũng biết bọn họ tới từ hướng nào.”
“Đúng vậy!” Đường Đông Đông gật đầu: “Ngoài ra gọi Trịnh đại ca đến đây một chút.”
“Được!” Tiểu Ngọc ra ngoài sân, đang chuẩn bị cho người đi gọi Trịnh Phương, kết quả là tự Trịnh Phương đã chạy tới.
Phía sau còn có hai người Thiết Chùy, Thiết Ngưu đi theo.
Bây giờ Kim Phi, Trương Lương, Khánh Mộ Lam đều không ở trong làng, công tác phòng thủ trong làng do Trịnh Phương phụ trách, hai người Thiết Ngưu, Thiết Chùy hỗ trợ.
Thiết Chùy từng đảm nhiệm vị trí đội trưởng thân vệ của Kim Phi, sau khi bị thương ở thành Vị Châu, Đại Lưu trở thành đội trưởng thân vệ.
Sau khi vết thương khỏi anh ta đi theo Lạc Lan và Hàn Phong tới kinh thành xây dựng thị trường.
Khi Kim Phi rời Tây Xuyên, đã cố ý gọi anh ta và Hàn Phong từ kinh thành trở về.
Hàn Phong dẫn người đi Tây Xuyên hội hợp cùng Kim Phi, phụ trách việc tình báo, Thiết Chùy ở lại giúp đỡ Trịnh Phương, trấn giữ doanh trại.
Thiết Ngưu là chiến hữu của Trương Lương, xem như là nhân viên hộ tống số hai của tiêu cục Trấn Viễn, bây giờ là tiểu đoàn trưởng của đoàn nhân viên hộ tống thứ hai, được Kim Phi tin cậy.
Những người từng chịu khổ cực kì quý trọng ngày lành khó có được, cho nên Thiết Ngưu làm việc vô cùng chăm chỉ, thường xuyên tự mình dẫn dắt nhân viên hộ tống, tiêu diệt những tên thổ phỉ dám ra tay với tiêu cục Trấn Viễn.
Uy danh hiển hách của tiêu cục Trấn Viễn trên giang hồ, gần như là do Thiết Ngưu dẫn người đánh ra.
Có lẽ vì giết nhiều người quá, nên bây giờ Thiết Ngưu càng im lặng hơn trước kia, khí thế càng dũng mãnh.
Vì sự an toàn trong làng, Trương Lương nuôi mấy con chó, buổi tối đi tuần tra cùng đội tuần tra.
Những con chó này bình thường rất hung dữ mạnh mẽ, nhưng vừa thấy Thiết Ngưu là tất cả đều sợ tới mức cụp đuôi vào, rụt cổ không dám lên tiếng.
Đa phần thời gian Thiết Ngưu đều bôn ba bên ngoài, lần này cũng là bị Kim Phi gọi về.
“Tiểu Ngọc, cô đi đâu vậy?” Trịnh Phương ngăn Tiểu ngọc lại hỏi.