“Ta vừa nghe Lạc Lan nói, có 30.000 đúng không?”
Kim Phi không chút để ý hỏi.
“Tiên sinh biết người Khiết Đan có đến 30.000 mà ngài còn từ chối Ngư Long Phù?”
Tần Trấn lộ vẻ không thể tưởng tượng, nghi ngờ bản thân có phải đã không giải thích rõ ràng hay không, vì thế lại nhấn mạnh lần nữa: “Tiên sinh, kẻ địch là 30.000 kỵ binh Khiết Đan, lực chiến còn mạnh hơn hẳn so với người Đảng Hạng lúc trước!”
“Ta hiểu rõ.” Sắc mặt Kim Phi vẫn bình tĩnh như cũ.
“Tiên sinh, ta biết ở Thanh Thủy Cốc và Tây Xuyên, ngài đã đánh bại Đảng Hạng và kỵ binh Thổ Phiên, nhưng kinh thành và Thanh Thủy Cốc, Tây Xuyên không giống nhau!”
Tần Trấn nói: “Địa thế xung quanh kinh thành trống trải, tạo điều kiện cho kỵ binh tác chiến đánh úp, không có bất cứ ưu thế địa lý nào, chỉ có thể đấu giáp lá cà!”
“Đúng!” Kim Phi gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Nếu tiên sinh hiểu rõ, vì sao còn cảm thấy dựa vào 3000 nhân viên hộ tống, là có thể đánh lui kỵ binh Đông Man?”
“Không phải cảm thấy, là nhất định có thể.” Kim Phi tự tin nói.
“Ta…”
Tần Trấn đột nhiên cảm thấy Hoàng đế tìm Kim Phi là một quyết định sai lầm.
Cái nhìn của anh ta về Kim Phi cũng đã thay đổi 180°.
Trước đây anh ta nghe chiến tích của Kim Phi, trong lòng cực kỳ bội phục, nhưng hiện tại anh ta chỉ cảm thấy Kim Phi quá tự phụ.
Anh ta thật sự không thể tưởng được, 3000 nhân viên hộ tống dựa vào đâu mà dám đối đầu với 30.000 kỵ binh Đông Man hung hãn.
Thấy Kim Phi vẫn rất tự tin, Tần Trấn chắp tay cho có lệ: “Vậy ta chúc tiên sinh thắng lợi vẻ vang, ta còn có việc, xin cáo từ.”
Anh ta cần phải nhanh chóng hồi kinh nói cho Hoàng đế, Kim Phi ăn nói bốc đồng hữu danh vô thực, không đủ để đảm đương trọng trách, anh ta cần phải khuyên can Hoàng đế không thể trọng dụng Kim Phi, cần phải đề ra sách lược đẩy lùi quân địch.
Nhưng Tần Trấn vừa mới chuẩn bị rời đi, đã bị Kim Phi gọi lại: “Tần đô thống, chờ một chút.”
“Tiên sinh còn có gì chỉ giáo?” Tần Trấn hỏi.
“Chỉ giáo thì không dám, chỉ là cảm thấy bệ hạ nếu đã bảo Tần đô thống đưa Ngư Long Phù tới đây, nếu không nhận thì hình như không ổn thỏa lắm.”
Kim Phi cười vươn tay: “Đưa ta đi.”
Tuy rằng không y không muốn điều động đám binh lính ẻo lả xung quanh kinh thành, nhưng Tần Trấn đã mang cả Ngư Long Phù tới rồi, nhận lấy vẫn tốt hơn.
Lỡ như cần dùng tới thì sao?
Cho dù không dùng đến thì giắt ở eo trông cũng ra gì đấy chứ?
Tần Trấn nghe vậy, tức giận đến độ suýt chút nữa vung tay đánh người.
Anh ta sống nửa đời người, lần đầu tiên gặp người như Kim Phi.
Đám quyền quý khắp triều có không biết bao nhiêu người nằm mơ đều mong có được Ngư Long Phù, kết quả đến lượt Kim Phi thì lại giống như một cục đá vụn.
“Tiên sinh nếu không muốn thì không cần miễn cưỡng!”
Tần Trấn cố nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói.
“Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng.” Kim Phi lại duỗi tay: “Tần đô thống, lấy ra đi!”
Hoàng đế đã dặn dò, nếu Kim Phi đồng ý chống lại Đông Man, thì đưa Ngư Long Phù cho y.
Tần Trấn có giận thế nào thì lúc này cũng chỉ có thể móc Ngư Long Phù ra đưa cho Kim Phi.
“Đa tạ Tần đô thống.”
Kim Phi tiện tay nhận lấy, cũng không thèm nhìn đã bỏ luôn vào trong tay áo, sau đó hỏi: “Đúng rồi, còn có một việc muốn hỏi Tần đô thống một chút, hiện giờ Vũ Dương đang ở đâu?”
“Tiên sinh yên tâm, điện hạ giờ đang rất an toàn.”
Tần Trấn đã không còn hứng thú nói chuyện với Kim Phi nữa.