“Cái ta nói đúng tạo phản, nhưng không phải giết hoàng đế.”
Kim Phi nói: “Ví dụ như ta trở về, phát hiện ra một đại quan triều đình ở sau lưng quấy phá, có thể ta sẽ giết hắn.”
Đó cũng là tạo phản, nhưng sẽ không trở thành mục tiêu bị công kích, cùng lắm là hoàng đế sẽ phái người đến Kim Xuyên vây quét chúng ta.”
“Như vậy cũng được, cũng tốt hơn nhiều so với việc bây giờ đi đâu cũng phải nhìn sắc mặt người khác mà làm việc, chịu bị chèn ép chứ?” Đại Lưu hỏi.
“Ngươi nói rất đúng, làm vậy chắc chắn rất hả giận, hơn nữa ta tin là hiện tại chúng ta hoàn toàn có thể thủ được Kim Xuyên, nhưng ngươi đã nghĩ đến sau này phải làm thế nào chưa?”
Kim Phi nói: “Hiện giờ thương hội Kim Xuyên của chúng ta có thể làm ăn ở khắp thiên hạ, mỗi ngày có thể kiếm được một xe tiền cùng các loại vật tư.
Một khi tạo phản, chúng ta chắc chắn sẽ bị hoàng đế bao vây ở Kim Xuyên, lúc đó chúng ta sẽ thành cá chết trong mương.
Toàn bộ Kim Xuyên có bao nhiêu người, nơi này lớn đến mức nào chứ? Cứ coi như toàn bộ nhân lực đều đến giúp chúng ta đánh giặc thì được bao nhiêu người?”
Ngoại trừ việc làm hoàng đế quá bận rộn, đây cũng là một trong những lý do Kim Phi vẫn không tạo phản.
Bối cảnh của y vẫn còn quá nông.
Không bột đố gột nên hồ, địa bàn ở Kim Xuyên quá nhỏ, một khi đã bị bao vây ở Kim Xuyên, dù cho Kim Phi có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không có đủ tài nguyên, không thể làm gì được.
Ví dụ như bây giờ, quặng sắt ở làng Tây Hà, đa số là từ các nơi cách xa đến vài trăm dặm vận chuyển tới.
Chế tạo lựu đạn từ kali nitrat, chế tạo bom chớp sáng từ magie đều được sản xuất ở những nơi xa hơn.
Đánh giặc là đốt tiền tranh cướp tài nguyên, nếu như bị kẹt ở Kim Xuyên, những nguyên vật liệu góp nhặt ở làng Tây Hà sẽ tiêu tốn rất nhanh.
Đến lúc đó ngay cả sắt thép để chế tạo cung nỏ hạng nặng cũng không có, vậy đánh kiểu gì đây?
Nghe thấy Kim Phi nói vậy, Đường Tiểu Bắc và Đại Lưu mới bừng tỉnh gật đầu.
“Chỉ mong là sẽ không cần đi đến bước này.”
Đường Tiểu Bắc bất đắc dĩ thở dài.
“Còn phải xem những lão già đó sẽ làm gì.” Đại Lưu cũng theo đó mà than thở.
“Bọn chúng làm gì là chuyện của bọn chúng, chúng ta phải tính đến trường hợp xấu nhất.”
Kim Phi lấy giấy bút ra, để trên bàn nhỏ viết liên tục.
“Chuyển bức thư này cho Lương ca, còn cái này chuyển về làng Tây Hà.”
Kim Phi để lại ấn tín trên bức thư, giao lại cho Đại Lưu: “Hiện giờ ngoài trời đang lạnh, không chừng ở Xuyên Thục sẽ có bão tuyết, ngươi sắp xếp để người sao chép thư ra nhiều bản, chuẩn bị nhiều bồ câu đưa thư hơn.”
Bồ câu y mang từ Tây Xuyên và làng Tây Hà đi cũng không nhiều, nhưng chuyện lần này quá quan trọng, Kim Phi phải đảm bảo rằng thư có thể thuận lợi đưa đến làng Tây Hà và dốc Đại Mãng.
“Vâng, ta lập tức đi sắp xếp ngay đây.”
Đại Lưu nhận lấy bức thư, xoay người chạy thẳng.
Nhưng đến lúc sao chép xong thư sắc trời đã tối hẳn.
Nếu lúc này thả chim bồ câu ra, chúng nó cũng sẽ không bay, chỉ có thể đợi đến buổi sáng ngày hôm sau mới xuất phát.
Kim Phi cũng không còn cách nào, chỉ có thể than thở ở trong lòng: “Xem ra phải nghiên cứu cẩn thận điện báo rồi.”
Ở thời phong kiến, thông tin liên lạc thực sự rất khó khăn.
Lúc này Kim Phi cứ như là một kẻ điếc, y không biết Tây Xuyên đã xảy ra chuyện gì.
Đặc biệt là trong tình huống này, y luôn trong trạng thái dốc toàn lực lên đường, cho dù Nguyên Thái Vi có nhận được tin tức bên Tây Xuyên, thì cô ta cũng không có cách nào đưa tới cho y.
Bởi vì ngay cả bản thân Kim Phi cũng không biết ngày mai mình sẽ ở đâu.
Chuyện này khiến Kim Phi nhớ nhung sự liên lạc nhanh chóng thuận tiện ở kiếp trước.
Cũng đừng mong nghĩ đến chuyện làm một cái điện thoại, thời gian có hạn và có quá nhiều thứ cần thiết.