Từ Cương nghe vậy, như được đại xá, rút tay ra từ trong tay của Trịnh Trì Viễn, nhiệt tình nói: "Sau khi tiên sinh đi thành Du Quan, có mấy hạng mục tiến triển vẫn rất nhanh, để ta giới thiệu một chút cho tiên sinh và Trịnh đại nhân!"
"Vậy thì vất vả Từ đại nhân rồi!"
Kim Phi quay đầu nhìn về phía Nhuận Nương: "Nhuận Nương, tối nay bọn ta ở phải ở đây, nàng về trước đi, ta đi xem công trường với Từ đại nhân!"
“Vâng,” Nhuận Nương gật đầu.
"Tiên sinh, ta dẫn vài người hộ tống phu nhân trở về!"
Đại Cường là người phụ trách nhân viên hộ tống ở Đông Hải, chủ động xin chỉ thị cấp trên.
Lạc Lan không quá hứng thú đối với việc tham quan Đông Hải, xin chỉ thị của Kim Phi, cũng theo Nhuận Nương đi về.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, Từ Cương dẫn đầu đi tới phía trước: "Tiên sinh, Trịnh đại nhân, chúng ta bắt đầu từ bên tàu nhé?"
Thực ra theo kế hoạch, sau khi Kim Phi xuống thuyền, Từ Cương chuẩn bị tiếp đãi Kim Phi ở phòng làm việc, sau đó tiến hành báo cáo sổ sách với Kim Phi.
Tư liệu báo cáo ông ta cũng chuẩn bị xong rồi, phòng làm việc cũng đã sắp xếp người dọn dẹp, kết quả Kim Phi muốn đi tham quan tại hiện trường, Từ Cương chỉ có thể dẫn y đi tham quan.
Dưới sự dẫn dắt của Từ Cương, đoàn người đi dọc theo bến tàu đi về phía trước, phóng tầm mắt nhìn ra xa, khắp nơi đều là những công trường lớn nhỏ.
Vô số người tị nạn đang bận rộn làm việc trên công trường, làm đến mức khí thế ngất trời, Kim Phi nhìn thấy rất nhiều người đàn ông quấn nửa người trên của chiếc áo dài ở trên eo, hoặc đơn giản là cở trần để làm việc.
"Từ đại nhân, những người cởi trần này không có quần áo à?" Kim Phi hỏi.
"Phần lớn họ đều có quần áo, nhưng bọn họ sợ làm việc bị cọ sát làm hỏng, nên không nỡ mặc!" Từ Cương giải thích.
Ngày nay, rất nhiều người chỉ có một bộ quần áo. Nếu bị ma sát hỏng trong lúc làm việc thì sẽ không còn nữa.
Bây giờ khác với khi ở quê hương, ở quê làm việc nhà nông, quần áo bị hỏng, ban đêm còn có thể ra đồng làm việc mà không bị ai nhìn thấy, bây giờ làm ở công trường, chỉ có thể làm ban ngày, không có quần áo thì không có cách nào ra ngoài.
Những người quấn nửa người trên của áo dài quanh eo có thể là quần đã sắp bị ma sát hỏng, lại không có quần mới để thay, nên chỉ có thể dùng đến áo dài.
Dù sao thì cởi trần cũng được, nhưng lộ mông thì không tốt.
Chuyến đi này của hạm đội có thu hoạch rất phong phú, những hạt lúa và hạt bông được mang về đã vượt xa sự mong đợi của Kim Phi, tâm trạng của y vốn đang rất tốt, nhưng khi nhìn thấy những công nhân cởi trần đó, tâm trạng của Kim Phi lại trở nên hơi nặng nề.
Y vốn định ở lại Đông Hải thêm mấy ngày, để quan sát kỹ thiết kế của Đông Hải, nhưng bây giờ y muốn nhanh chóng chạy về Xuyên Thục càng sớm càng tốt, xây dựng phân xưởng dệt bông, đồng thời để cho hạm đội nhanh chóng dỡ hàng, rồi lại đến nước K thu gom bông.
Kim Phi thở dài rồi hỏi: “Trời lạnh như vậy mà cởi trần, có nhiều người bị bệnh không?"
“Tiên sinh, công trường đã có trang bị canh gừng nóng và bếp than, các công nhân có thể đi sưởi ấm, uống canh gừng bất cứ lúc nào, phòng y tế cũng được trang bị thuốc chống cảm, nơi các công nhân ở vào ban đêm thì ấm áp, ban ngày cũng có thể no bụng, số người bị bệnh cũng không nhiều lắm." Từ Cương đáp.
Kim Phi nhìn kỹ một chút, đúng là thấy ở mỗi công trường đều có lò than, trên kệ sắt phía trên lò than còn có một cái nồi sắt, bên trong chắc là canh gừng mà Từ Cương nói.
Nhưng rất ít công nhân đến đó để uống, thỉnh thoảng có mấy người qua đó cũng vội vàng uống xong rồi lại tiếp tục đi làm.
Thứ nhất là canh gừng không ngon lắm, thứ hai là công việc ở công trường được trả lương theo công lao nên làm được nhiều thì được nhiều hơn, rất nhiều công nhân đều phải nuôi người trong nhà, sắp đến lễ mừng năm mới rồi, những công nhân đều muốn làm việc nhiều hơn một chút, lúc đến lễ mừng năm mới thì mua một chút đồ ăn ngon cho con, hoặc là rút ra vài thước vải để may quần áo mới cho con.
Khi họ đến công trường mới, một thanh niên mặc quần áo giám sát nhìn thấy đám người Kim Phi thì vui vẻ chạy tới, nhưng lại bị đám người Thiết Chùy chặn lại.
“Thiết Chùy đại ca, trên người ta không có vũ khí!" Thanh niên xòe tay ra, ra hiệu cho Thiết Chùy lục soát người.
"Ngươi là Tiểu Triệu à?" Thiết Chùy đánh giá từ trên xuống dưới một lúc: "Ngươi tìm được bao nhiêu người tình ở bên cạnh thế, sao lại biến thành thế này?"
"Thiết Chùy đại ca, tiên sinh và Từ đại nhân còn đang ở đây đó, đừng nói đùa!" Tiểu Triệu tức giận trừng mắt liếc nhìn Thiết Chùy một cái, rồi mới chạy đến trước mặt Kim Phi và hành lễ: "Tiên sinh, ngài đã trở về từ thành Du Quan!"