Rất nhiều binh lính Thổ Phiên đã bị ép phát điên rồi.
Nhưng bọn họ không chọn cách chạy trốn mà họ chọn tấn công quyết liệt hơn.
Bây giờ bọn họ đã không còn quan tâm đến chuyện thắng thua nữa, họ chỉ muốn có một kết quả.
Trong lúc nhất thời, không chỉ trận địa số ba mà áp lực tất cả các trận địa đều bất ngờ tăng lên gấp đôi.
Dù là quân Uy Thắng hay là quân Thổ Phiên, thương vong đều tăng lên nhanh chóng.
Chu Cẩm và các nữ quân y thuộc hạ đều gần như tê liệt vì kiệt sức, nhưng ngày càng có nhiều người bị thương được khiêng về hơn!
"Không hay rồi!"
Mí mắt Kim Phi giật giật, điên cuồng vẫy tay về phía đỉnh núi.
Sau khi Thấm Nhi nhìn thấy thì nhanh chóng ra hiệu cho Cửu công chúa.
Cửu công chúa vừa đánh trống vừa cúi đầu nhìn xuống dưới.
Kỳ thực đánh trống cũng là một việc rất mệt nhọc, Cửu công chúa đánh liên tục không ngừng lâu như vậy, hai cánh tay đã trở nên đau nhức rồi.
Nhưng sau khi hiểu được ý của Kim Phi, cô ấy lập tức cắn răng cắn lợi tiếp tục đánh trống với tần suất nhanh hơn.
Cũng chăm chỉ làm việc hơn.
Tiếng trống lập tức trở nên dồn dập và vang dội.
Sĩ khí của quân Uy Thắng cũng tăng lên.
"Các huynh đệ, cố lên! Chỉ cần chống chọi qua được đợt sóng này, chúng ta sẽ thắng!"
Mạnh Thiên Hải cũng cầm lấy một chiếc kèn thiếc và đi khắp nơi cổ vũ động viên binh sĩ đội Uy Thắng.
Khánh Mộ Lam ở trên đỉnh núi, không quan tâm đến sự ngăn cản của A Mai, dẫn theo đội cận vệ của mình đến trận địa số ba nơi diễn ra trận chiến khốc liệt nhất.
Khi đi ngang qua Kim Phi, Khánh Mộ Lam tưởng rằng Kim Phi sẽ ngăn cản cô ấy lại nhưng Kim Phi lại không làm vậy.
Y chỉ nhắc nhở cô ấy một tiếng "cẩn thận" rồi để cô ấy đi qua.
Sau khi Khánh Mộ Lam đi qua, Kim Phi chỉ giữ lại Đại Lưu, phái toàn bộ các cận vệ còn lại, mang theo hộp lựu đạn và đi tiếp viện các nơi.
Ngay sau đó, các trận địa ở dốc Đại Mãng đều truyền đến những tiếng nổ vang trời.
Những quả cầu lửa nổ tung khiến đám binh lính Thổ Phiên lăn lộn và bay lên trời.
Hai bên đều hoàn toàn sững sờ.
Những chiến hào gần đó máu chảy thành sống, thi thể chất như núi.
Đặc biệt, trận địa số ba, trong khoảng thời gian vài phút ngắn ngủi đã bị binh lính Thổ Phiên tấn công bốn lần.
Mỗi lần đều bị quân Uy Thắng và các nhân viên hộ tống liên thủ đánh bại.
"Ta liều mạng với ngươi!"
Đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi nhìn thấy kẻ thù càng lúc càng nhiều, trong lúc tức giận đã đốt cháy ba quả lựu đạn cùng lúc rồi ném ra khỏi ngoài bức tường đất.
Bùm!
Vụ nổ chiến đấu lớn nhất kể từ khi xảy ra chiến sự.
Lần này không còn chỉ là những ngọn lửa nữa, mà là một đám mây hình cây nấm nhỏ.
Phía trước trận địa số ba, xác người chất đống cao hơn tường đất bị thổi thành một cái miệng hố lớn.
Máu từ trên trời rơi xuống, ướt đẫm những người lính xung quanh.
Binh lính hai bên dường như đã biến thành ác quỷ, cả người đầy máu bẩn.
Nhưng tâm lý của binh lính hai bên hoàn toàn khác nhau.
Quân Uy Thắng và các nhân viên hộ tống đều há to miệng hét lên đầy phấn khích, họ càng chiến đấu càng dũng cảm hơn.
Chút dũng khí cuối cùng của những binh lính Thổ Phiên đã bị ba quả lựu đạn này thổi bay.
Sợ hãi trước mệnh lệnh của Đan Châu, nhưng lại không dám rút lui, dứt khoát chống cự một cách bị động, bị quân Uy Thắng và nhân viên họ tống giết chết.
Trong trường hợp này, bọn họ được coi là tử trận, gia đình sẽ không bị Đan Châu xử lý.