“Băng Nhi muội, ta mang đến nhiều đồ ăn lắm, lát nữa muội và Sương Nhi muội cũng ăn chút gì luôn đi”.
Quan Hạ Nhi biết ơn công chúa Lộ Khiết, cũng biết ơn Băng Nhi đã chặn được đợt mũi tên đầu tiên cho Kim Phi.
Thế nên mỗi lần cô đến thăm công chúa Lộ Khiết cũng đều đem nhiều thức ăn, công chúa Lộ Khiết ăn không hết thì Băng Nhi và Sương Nhi cũng có thể ăn thêm một chút.
“Cảm ơn phu nhân”.
Băng Nhi cúi người hành lễ.
Cô ta cũng rất thích đồ ăn Nhuận Nương nấu.
“Băng Nhi muội khách sáo rồi”.
Quan Hạ Nhi gật đầu, kéo Kim Phi chuẩn bị vào phòng.
Thiết Chùy dẫn đội cận vệ muốn đi vào nhưng lại bị ánh mắt của Kim Phi chặn lại.
Trước đó đề phòng Băng Nhi và Sương Nhi là sợ họ đột nhiên ra tay mưu hại mình.
Nhưng khoảng thời gian này tiếp xúc với nhau, tâm lý đề phòng Băng Nhị, Sương Nhi của Kim Phi đã giảm bớt.
Vì theo góc độ suy nghĩ của công chúa Lộ Khiết, việc mưu hại Kim Phi không mang lại lợi ích gì cho cô ta mà ngược lại sẽ khơi dậy cơn thịnh nộ lôi đình của
Cửu Công chúa, mang lại tai họa lớn cho chính công chúa Lộ Khiết và Đông Man.
Công chúa Lộ Khiết không có động cơ sát hại Kim Phi, tất nhiên Băng Nhi và Sương Nhi cũng không.
Hơn nữa nếu họ muốn ra tay, Kim Phi sẽ khó có thể phòng thủ chỉ với Thiết Chùy và đội cận vệ.
Chẳng hạn như vừa rồi, Kim Phi chỉ cách Băng Nhi và Sương Nhi có mấy bước chân, nếu họ muốn gây bất lợi cho Kim Phi, đám người Thiết Chùy có ngăn cản cũng không được.
Nhưng Băng Nhi, Sương Nhi không có dự định ra tay.
'Thế nên Kim Phi quyết định thử tin tưởng Băng Nhi, Sương Nhi, nếu không cứ chung đụng thế này thì quá mệt mỏi.
Tất nhiên sự tin tưởng này chỉ giới hạn ở việc họ sẽ không hại mình. Thiết Chùy còn hơi không yên tâm, đang nghĩ xem nên nói thế nào thì chợt nghe Băng Nhi nói: “Hạ Nhi phu nhân, làm phiền người mang đồ ăn vào cho điện hạ được không? Sương Nhi và ta đi bưng cơm cho điện hạ”.
Nói rồi cô ta đưa đũa cho Quan Hạ Nhi, kéo Sương Nhi đi đến phòng bếp.
Thật ra Băng Nhi cũng không muốn làm vậy, nhưng đây là do công chúa Lộ Khiết căn dặn - nếu sau này Kim Phi đến mà không có Châu Nhi hoặc các cao thủ khác, Băng Nhi và Sương Nhi cũng sẽ tự giác tránh đi.
Băng Nhi, Sương Nhi không đi vào theo, lúc này Thiết Chùy mới lùi về sau mấy bước, canh ở trước cửa nhà chính, không đi vào theo.
Nhưng anh ta vẫn đưa tay vào túi, nắm chặt lấy súng kíp. Nếu lát nữa trong phòng có gì bất thường, anh ta sẽ lập tức xông vào.
Công chúa Lộ Khiết vốn đang nằm trong phòng, nghe thấy giọng Quan Hạ Nhi thì lập tức ngồi dậy, đi về phía phòng chính.
Thời tiết nóng nực, bình thường đàn ông sẽ không xuất hiện trong viện này, hơn nữa Kim Phi cũng không lên tiếng, công chúa Lộ Khiết cũng không biết y tới, cô ta cứ tưởng chỉ có Quan Hạ Nhi đến gặp mình nên chỉ mặc một bộ đồ mỏng bước ra.
Kết quả đụng phải Kim Phi vừa bước vào cửa.
Mặc dù lần trước Kim Phi đến gặp công chúa Lộ Khiết, khi cô ta quỳ xuống với y, y đã nhìn thấy gần như tất cả, nhưng lần này lại có thêm một Quan Hạ Nhi.
Mặt công chúa Lộ Khiết lập tức đỏ bừng, sau đó quay đầu lại vào trong phòng.
Nhưng vì quá vội vàng nên vai đâm vào khung cửa, còn là bả vai bị thương.
Quan Hạ Nhi biết ơn công chúa Lộ Khiết, cũng biết ơn Băng Nhi đã chặn được đợt mũi tên đầu tiên cho Kim Phi.
Thế nên mỗi lần cô đến thăm công chúa Lộ Khiết cũng đều đem nhiều thức ăn, công chúa Lộ Khiết ăn không hết thì Băng Nhi và Sương Nhi cũng có thể ăn thêm một chút.
“Cảm ơn phu nhân”.
Băng Nhi cúi người hành lễ.
Cô ta cũng rất thích đồ ăn Nhuận Nương nấu.
“Băng Nhi muội khách sáo rồi”.
Quan Hạ Nhi gật đầu, kéo Kim Phi chuẩn bị vào phòng.
Thiết Chùy dẫn đội cận vệ muốn đi vào nhưng lại bị ánh mắt của Kim Phi chặn lại.
Trước đó đề phòng Băng Nhi và Sương Nhi là sợ họ đột nhiên ra tay mưu hại mình.
Nhưng khoảng thời gian này tiếp xúc với nhau, tâm lý đề phòng Băng Nhị, Sương Nhi của Kim Phi đã giảm bớt.
Vì theo góc độ suy nghĩ của công chúa Lộ Khiết, việc mưu hại Kim Phi không mang lại lợi ích gì cho cô ta mà ngược lại sẽ khơi dậy cơn thịnh nộ lôi đình của
Cửu Công chúa, mang lại tai họa lớn cho chính công chúa Lộ Khiết và Đông Man.
Công chúa Lộ Khiết không có động cơ sát hại Kim Phi, tất nhiên Băng Nhi và Sương Nhi cũng không.
Hơn nữa nếu họ muốn ra tay, Kim Phi sẽ khó có thể phòng thủ chỉ với Thiết Chùy và đội cận vệ.
Chẳng hạn như vừa rồi, Kim Phi chỉ cách Băng Nhi và Sương Nhi có mấy bước chân, nếu họ muốn gây bất lợi cho Kim Phi, đám người Thiết Chùy có ngăn cản cũng không được.
Nhưng Băng Nhi, Sương Nhi không có dự định ra tay.
'Thế nên Kim Phi quyết định thử tin tưởng Băng Nhi, Sương Nhi, nếu không cứ chung đụng thế này thì quá mệt mỏi.
Tất nhiên sự tin tưởng này chỉ giới hạn ở việc họ sẽ không hại mình. Thiết Chùy còn hơi không yên tâm, đang nghĩ xem nên nói thế nào thì chợt nghe Băng Nhi nói: “Hạ Nhi phu nhân, làm phiền người mang đồ ăn vào cho điện hạ được không? Sương Nhi và ta đi bưng cơm cho điện hạ”.
Nói rồi cô ta đưa đũa cho Quan Hạ Nhi, kéo Sương Nhi đi đến phòng bếp.
Thật ra Băng Nhi cũng không muốn làm vậy, nhưng đây là do công chúa Lộ Khiết căn dặn - nếu sau này Kim Phi đến mà không có Châu Nhi hoặc các cao thủ khác, Băng Nhi và Sương Nhi cũng sẽ tự giác tránh đi.
Băng Nhi, Sương Nhi không đi vào theo, lúc này Thiết Chùy mới lùi về sau mấy bước, canh ở trước cửa nhà chính, không đi vào theo.
Nhưng anh ta vẫn đưa tay vào túi, nắm chặt lấy súng kíp. Nếu lát nữa trong phòng có gì bất thường, anh ta sẽ lập tức xông vào.
Công chúa Lộ Khiết vốn đang nằm trong phòng, nghe thấy giọng Quan Hạ Nhi thì lập tức ngồi dậy, đi về phía phòng chính.
Thời tiết nóng nực, bình thường đàn ông sẽ không xuất hiện trong viện này, hơn nữa Kim Phi cũng không lên tiếng, công chúa Lộ Khiết cũng không biết y tới, cô ta cứ tưởng chỉ có Quan Hạ Nhi đến gặp mình nên chỉ mặc một bộ đồ mỏng bước ra.
Kết quả đụng phải Kim Phi vừa bước vào cửa.
Mặc dù lần trước Kim Phi đến gặp công chúa Lộ Khiết, khi cô ta quỳ xuống với y, y đã nhìn thấy gần như tất cả, nhưng lần này lại có thêm một Quan Hạ Nhi.
Mặt công chúa Lộ Khiết lập tức đỏ bừng, sau đó quay đầu lại vào trong phòng.
Nhưng vì quá vội vàng nên vai đâm vào khung cửa, còn là bả vai bị thương.