Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra gió hôm nay không lớn, vô cùng thích hợp để phi thuyền bay, độ khó khi hạ cánh cũng không cao.

Nhưng vì tranh thủ thời gian hành động cho bọn Hầu Tử, cũng vì để khiến cho hành động ban nãy trở nên hợp lý, tổ đội phi thuyền vẫn làm ra bộ dang hạ cánh

khó khăn, phải tốn gần nửa tiếng đồng hồ mới hạ xuống mặt đất.

“Trần tú tài, phi thuyền mà ngươi muốn tới rồi, bây giờ có thể thả trưởng xưởng ra chưa?” Chính trị viên hỏi.

“Ngươi xem ta là đồ ngốc sao?” Trần tú tài cười lạnh nói: “Thả hắn ra đoán chừng ta vừa rời khỏi nhà kho thì bị cung tên bắn thành nhím rồi!”

Chính trị viên nghe xong hơi híp mắt lại.

Anh ta quả thật dự định như vậy, cũng đã sắp xếp hai nhân viên hộ tống có cung pháp tốt nhất trốn ở góc tối.

Chỉ cần Trần tú tài rời khỏi nhà khó thì hai nhân viên hộ tống sẽ tìm cơ hội giết chất.

Đáng tiếc Trần tú tài không cho bọn họ cơ hội này, còn cầm theo một dây thừng cột mười mấy lựu đạn, cột bản thân và Quan Thất Ca cùng nhau.

“Nói thật với các ngươi, sợi dây này ông đây đã ngâm dầu hoả rồi, gặp lửa sẽ cháy! Lựu đạn ở trên dây ta cũng đã nối dây dẫn!”

Trần tú tài cầm lưu đạn, nói: “Vì vậy ta khuyên các ngươi thành thật chút!” Quan Thất Ca nghe hắn nói như vậy không khỏi cúi đầu nhìn một cái.

Quả nhiên sợi dây này dính đầy dầu, hộp dây dẫn của lựu đạn cột ở trên đó đều bị tháo ra rồi.

Nếu như Trần tú tài trúng tên thì lựu đạn trong tay sẽ phát nổ.

Lựu đạn này nổ chắc chắn sẽ cháy đến dây, sau đó khiến cho những lựu đạn khác ở trên dây nổ.

Bởi vì diện tích mảnh đất trống ở công xưởng thuốc nổ này có hạn, vị trí phi thuyền dừng cũng không phải xa.

Đến lúc đó không chỉ Quan Thất Ca phải chết cùng hắn mà còn có thể sẽ khiến những lựu đạn khác bắn vào trong nhà khóc, có xác suất nhất định sẽ khiến cho nhà kho phát nổ.

Đây cũng chính là sự tự tin của Trần tú tài.

“Trần tú tài, không nhìn ra ngươi còn biết sửa dây dẫn lựu đạn nữa!”

Quan Thất Ca cười lạnh lùng.

Trần tú tài vẫn luôn khoe khoang là người tri thức, không muốn lên chiến trường cũng không muốn làm việc nặng nề.

Bình thường chỉ trốn ở trong căn nhà nhỏ bên cạnh nhà kho.

Quan Thất Ca cho rằng hắn ta ở trong nhà đọc sách, bây giờ mới biết người này đang nghiên cứu lựu đạn, hơn nữa xem ra nghiên cứu còn không ít, nếu không cũng không biết được làm sao sửa dây dẫn.

“Đừng phí lời, nhanh chóng đi đừng ép ta kéo theo tất cả mọi người cùng chết!”

Trần tú tài dùng đầu gối đẩy Quan Thất Ca một cái, bắt giữ ông ta đi về phía phi thuyền.

Quan Thất Ca cắn răng, khập khiễng đi về phía trước.

Ông ta đã suy nghĩ xong đợi chút nữa lên phi thuyền rồi sẽ ôm Trần tú tài cùng nhảy xuống!

Ba mặt của công xưởng thuốc nổ đều là vách núi, một mặt là sông Gia Lăng, phía bên phải nhà kho là vách núi.

Vì để tránh có người ở sau lưng đánh lén bản thân, Trần tú tài cưỡng ép Quan Thất Ca, lưng quay về phía vách núi, từng bước đi về phía phi thuyền.

Khi cách phi thuyền còn hơn hai mươi mét, Trần tú tài đột nhiên nghe thấy phía trên truyền đến một tiếng vang “loạt xoạt” nhẹ.

Vô thức ngẩng đầu thì nhìn thấy trước mắt màu đen. Tiếp đến hắn ta cảm thấy hai cánh tay của bản thân đều truyền đến đau đớn.

Sau đó dao găm ở tay trái bị người khác lấy đi, còn có người nắm tay phải của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK