"Quan gia, xin ngài thương xót bọn ta, để cho bọn ta vào đi!"
"Quan gia, ta không đi vào, nhưng xin ngài để con ta vào bên dưới tường thành tránh gió một chút được không?"
Người dân ở bên ngoài cầu khẩn, huyện lệnh quay đầu nhìn, nhưng nghĩ tới lời hứa với trung đội trưởng, cuối cùng vẫn ra lệnh cho binh phủ đóng cửa thành lại.
Sau khi vào thành, huyện lệnh hỏi binh phủ lúc nãy ở lại trên tường thành: "Bên ngoài có chuyện gì thế?"
Thời tiết giá rét, người dân nếu có thể không ra khỏi cửa thì sẽ không ra khỏi cửa, bên ngoài cửa thành rất ít khi tụ tập nhiều người như vậy.
"Thưa lão gia, bọn họ nghe tin ngày mai sẽ phát cháo, chạy tới trước để chờ." Binh phủ giữ cửa trả lời.
"Tới sớm vậy sao?" Huyện lệnh kinh ngạc.
"Bọn họ sợ cháo được phát không nhiều, tới trễ thì sẽ không nhận được nữa." Binh phủ trả lời.
Huyện lệnh nghe vậy thì yên lặng một lúc lâu, sau đó lại leo lên tường thành, nhìn xuống bên dưới.
Người dân ngoài thành thấy cửa thành đóng, lại tiếp tục tản ra, vây bên cạnh đống lửa lúc trước, gần như tất cả mọi người đều mặc đồ rất mỏng, luôn luôn phải xoay người, sưởi xong phía trước thì sưởi tiếp phía sau.
Huyện lệnh do dự một lúc rồi xoay người đi xuống.
Huyện nha ở thành đông, sau khi huyện lệnh đi xuống tường thành đã đi ngay đến thành tây.
Sư gia thấy vậy bèn ở phía sau hô lên: "Lão gia, ngài đi đâu vậy?"
"Các ngươi về trước đi, ta đi nói chuyện với đội trưởng Giang một chút!" Huyện lệnh cũng không quay đầu lại mà chỉ vẫy vẫy tay.
Sư gia ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng dẫn theo hai binh phủ đi theo.
Mấy người đi hết nửa cái huyện thành đã tới tận cửa kho lúa của nhà họ Giang, sau đó huyện lệnh quay qua hô lên với một cái bóng: “Tráng sĩ, ta có chút chuyện muốn báo cáo với đội trưởng Giang, xin nhờ tráng sĩ báo giúp một tiếng."
Khi sư gia và binh nhìn theo thì ở đó đã không còn ai. Ngay khi họ nghĩ là huyện lệnh bị hoa mắt thì hai nhân viên hộ tống đã bước ra từ chỗ khuất.
Hai nhân viên hộ tống cùng huyện lệnh đi ra ngoài thành vừa mới trở về, đội trưởng đoán được có thể huyện lệnh sẽ tới gặp mình nên đã dặn nhân viên hộ tống trực ban. Nếu huyện lệnh muốn gặp mình thì không cần báo mà cứ cho vào.
Một nhân viên hộ tống trong đó gật đầu nói: "Ngài đi theo ta, còn họ thì không được!"
Nói xong đã chỉ chỉ vào sư gia và binh phủ đi theo ở phía sau.
“Chúng ta không vào, ở ngoài chờ được không?” Sư gia hỏi.
"Được nhưng ta cảnh cáo các ngươi nên nghiêm chỉnh một chút!" Nhân viên hộ tống lên tiếng cảnh cáo, dẫn huyện lệnh vào kho lúa.
Lần trước huyện lệnh đến, đội trưởng dẫn ông ta đến cái phòng nhỏ cạnh kho lúa để nói chuyện, lần này nhân viên hộ tống lại dẫn ông ta đến phòng đối diện kho lúa, nơi đây vốn là nhà tập thể cũ của hộ vệ canh vựa lúa.
Để tránh cho kho lúa bị cháy lan nên nhà tập thể đó đã bị cấm nhóm lửa, nhưng nhà tập thể cách kho lúa khá xa nên khi huyện lệnh bước vào đội trưởng đã thiêu cháy bếp nhỏ.
"Mời vào!" Nhân viên hộ tống dẫn huyện lệnh đi tới cửa nhà tập thể, sau đó quay người tiếp tục làm nhiệm vụ.
“Đội trưởng Giang, xin lỗi đã làm phiền giờ nghỉ ngơi của ngài rồi!” Huyện lệnh cúi chào đội trưởng.
"Ngài bận rộn đến giờ mới về, ta ở đây nằm nghĩ cả một ngày thì xin lỗi cái gì?"
Đội trưởng xua tay nói: "Ngài trước đây là thư sinh, chạy một ngày là muốn sức cùng lực kiệt rồi. Lại đây sưởi ấm chút đi, nào, này là ta vừa mới nướng bánh bao nếu không chê thì ăn chút lót dạ đi!"
Nói xong đã lấy kẹp gấp một cái bánh bao ra khỏi bếp lò.
Bánh bao bị nướng đến khô vàng, tỏa ra mùi thơm nồng nặc của lúa mì, huyện lệnh nuốt nuốt nước miếng đưa tay cầm lấy cái bánh bao nướng: “Chỉ có đội trưởng Giang hiểu ta, đúng là ta có hơi đói bụng!”
Nói rồi cũng không chê nóng mà cầm lấy cái bánh bao cắn mấy cái.
"Ngài ăn chậm một chút, kẻo nghẹn đấy còn nhiều mà!"
Đội trưởng Giang mỉm cười đưa một cái chén sứ qua, sau đó gấp hai cái bánh bao trong bếp lò ra để cạnh bếp để hâm nóng.
Huyện lệnh ăn một hơi hết ba cái bánh bao, rồi sau đó bưng chén sứ lên uống một hơi hết nước sôi để nguội trong chén.