Tới trưa thì trở ra ăn cơm trưa, ăn xong thì trở lại phòng thí nghiệm làm việc chưa được bao lâu Quan Hạ Nhi đã tới rồi, cô nói ở nhà đã chuẩn bị nước nóng, kêu Kim Phi trở về tắm.
Công việc trước mắt đã xử lý gần xong hết rồi, Kim Phi cũng cảm thấy cần tắm thế nên không phản đối, đi theo Quan Hạ Nhi trở về.
Nhìn cành liễu ven đường đong đưa theo gió, Kim Phi xúc động nói: "Gió liễu thổi vào mặt không thấy lạnh nữa, mùa Xuân tới thật rồi!"
"Đừng xúc động nữa, mau đi tắm đi, cũng sắp bốc mùi rồi!" Quan Hạ Nhi đẩy Kim Phi: "Nhuận Nương đã đun xong nước tắm cho chàng rồi!"
Kim Phi nhìn thử xung quanh thấy không có người ngoài, cười xấu xa nói: "Nàng không vào cùng sao?"
"Ai muốn vào cùng chàng chứ?" Quan Hạ Nhi xoay người muốn chạy, lại bị Kim Phi vác lên vai.
Quan Hạ Nhi vùng vẫy mấy cái tượng trưng, sau khi phát hiện không có tác dụng thì đành cam chịu, bị Kim Phi vác vào phòng tắm.
Tắm rửa đến tận xế chiều, Kim Phi sảng khoái bước ra từ phòng tắm, nằm phơi nắng trên chiếc ghế trong sân.
Gần đây thường xuyên thức đêm vẽ và lập kế hoạch, vừa rồi lại càn quấy lâu như vậy, Kim Phi cũng hơi mệt, nằm một lúc đã ngủ.
Khi tỉnh ngủ, y phát hiện trên người mình có đắp một tấm chăn mỏng, Nhuận Nương đang nấu cơm ở phòng bếp, Quan Hạ Nhi không biết đi đâu rồi.
Thấy Kim Phi ngồi dậy, Nhuận Nương bưng một ly nước từ phòng bếp ra: "Khí lạnh sắp tới rồi nên mới gọi chàng dậy đấy."
Dẫu sao y cũng còn trẻ, ngủ một giấc đã phục hồi lại tinh lực rồi, thấy Nhuận Nương, Kim Phi không khỏi nhớ tới cuộc càn quấy vừa rồi ở phòng tắm, một tay y nhận lấy ly nước, tay còn lại kéo Nhuận Nương lại.
Nhuận Nương lập tức đỏ mặt, nhăn nhó nói: "Đương gia, phải nấu cơm rồi..."
Đang nói giữa chừng thì ngoài cửa truyền tới âm thanh ồn ào của bốn đứa nhỏ chạy nhảy đùa giỡn.
Bọn trẻ tan học trở về rồi, Kim Phi chỉ có thể buông Nhuận Nương ra, nhìn về phía cửa.
Bốn đứa nhỏ đeo cặp sách, vội vàng xông vào từ cửa, thấy Kim Phi, bốn đứa lập tức trở nên ngoan ngoãn, ba đứa A Xuân Đậu Đậu Linh Nhi vội vàng hành lễ với Kim Phi, Tiểu Nga thì hỏi với vẻ mặt đầy hưng phấn: "Tỷ phu tỷ phu, huynh xong việc chưa? Chúng ta đi đến sau núi thăm thú ăn sắt được không? Tiểu Bảo bây giờ cũng sắp lớn lên thành Đại Bảo rồi!"
Năm ngoái bốn đứa nhỏ nhặt được một con gấu trúc con ở trong núi, sau đó vẫn nuôi nó ở sau núi, lúc ấy Kim Phi còn lo lắng rằng gấu trúc lớn sẽ làm tổn thương chúng, sau này quan sát một thời gian thì phát hiện với tình trạng không bị kích thích thì tính cách của nó vô cùng hiền lành nên y không ngăn cản nữa.
Dưới sự chăm sóc của bốn đứa nhỏ, gấu trúc đã từ con non trưởng thành lên một nửa, Tết năm đó Kim Phi đến sau núi cúng tế những nhân viên hộ tống đã tử trận, lúc đi ngang qua vườn còn tiện tay đút cho nó mấy cây trúc.
Lúc ấy Kim Phi muốn kiểm tra tính tình của gấu trúc nên cố ý ném nó vào đống tuyết mấy lần, gấu trúc cũng không tức giận, còn tưởng Kim Phi đang chơi với nó, mỗi lần bị ném ra xong đều hào hứng chạy trở lại, để cho Kim Phi ném tiếp.
Thấy tính cách của gấu trúc tốt như vậy, Kim Phi cũng yên lòng, tính toán xem liệu mình có thể nuôi thêm vài con ở trong làng không, cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện nhỏ ở đời trước.
Đời trước Kim Phi đặc biệt chạy đến Tứ Xuyên để xem gấu trúc nổi tiếng, kết quả là ngày đó tâm trạng của gấu trúc nổi tiếng có lẽ không được tốt lắm, Kim Phi đợi ở bên ngoài lan can hơn nửa giờ cũng không lộ mặt.
Loại động vật nhỏ vừa đáng yêu vừa mềm mại này ngay cả Kim Phi còn không chịu nổi, huống chi là các bé gái như nhóm Tiểu Nga?
Mỗi ngày sau khi tan học, bốn đứa nhỏ trở về cất cặp sách, sau đó việc đầu tiên làm chính là đến sau núi cho gấu trúc ăn.
Hôm nay khó khăn lắm mới gặp được Kim Phi nên muốn kéo Kim Phi đi cùng.
Nhưng Kim Phi lại thể hiện ra dáng vẻ của trưởng bối mà khiển trách: "Nghe nói gần đây các muội chỉ nghĩ đến việc chạy tới sau núi chơi, bài tập cũng không hoàn thành tốt, hôm nay trước hết phải làm cho xong bài tập, làm xong bài tập mới được đến sau núi, buổi tối trở lại ta sẽ kiểm tra!"
Khi còn bé ngày nào bản thân cũng có bài tập làm mãi không xong, thấy nhóm Tiểu Nga vui vẻ như vậy, trong lòng Kim Phi cảm thấy không công bằng, nhất định phải cho chúng một tuổi thơ hoàn chỉnh.