Nghe nói Kim Phi chẳng qua chỉ là chế tạo ra một loại lựu đạn mới, quân chinh chiến phía Nam mới bình tĩnh lại.
Trước khi bọn họ đến đây cũng đã biết được sự tồn tại của lựu đạn.
Lựu đạn là con át chủ bài của quân Thục, sau khi Lý Lăng Duệ đến doanh trại quân chinh chiến phía Nam, hắn phái người đến giảng giải các loại lựu đạn đã biết cho binh lính, các binh sĩ quân chinh chiến phía Nam đã có chuẩn bị phần nào.
Tinh thần của trại quân chinh chiến phía Nam dần dần ổn định sau cơn hoảng loạn trước đó.
Lý Lăng Duệ vẫn đứng ở trên đài cao cau mày.
Hắn ta có thể lừa dối binh lính để ổn định tinh thần nhưng lại không thể tự lừa dối chính mình.
Lý Lăng Duệ đại khái có thể đoán ra được ý đồ khi Kim Phi chủ động dùng súng kíp,nhưng hắn không dám khinh thường súng kíp của quân địch.
Sau khi quan sát hắn đã biết được lực sát thương mà súng kíp gây ra.
Súng kíp gần như tương đương với lựu đạn, có thể nổ theo hướng định trước, hơn nữa còn có thể tái sử dụng.
Ba nhân viên hộ tống tạo thành một tổ, gần như có thể tạo ra cuộc tấn công liên tục không ngừng.
Lý Lăng Duệ cuối cùng cũng hiểu Kim Phi đã đoạt lại thành Du Quan như thế nào!
Nhân viên hộ tống trên tường thành đã có ưu thế về địa hình, nếu có đủ súng kíp, e rằng ngàn quân vạn mã cũng không thể xông vào thành Du Quan.
Lúc này, Lý Lăng Duệ không khỏi mừng thầm cảm thấy may mắn vì đã chọn chiến trường ở đây, hơn nữa còn chiếm được địa thế thuận lợi trước.
Với kinh nghiệm sau bao nhiêu năm chinh chiến Lý Lăng Duệ cũng nhìn ra được nhược điểm của súng kíp.
Địa hình ở đây rộng rãi, thông thoáng, thích hợp nhất cho kỵ binh tấn công, một khi hàng trăm nghìn kỵ binh bắt đầu xông tới, số lượng súng kíp ít thì không thể ngăn cản được kỵ binh của mình.
Mục đích Kim Phi yêu cầu nhân viên hộ tống đưa ra súng kíp là để đe dọa, nếu thực sự có nhiều súng kíp, Kim Phi chắc chắn sẽ không chỉ sử dụng một số lượng nhỏ người như vậy, thậm chí còn để lộ súng kíp, thay vào đó y sẽ giấu súng kíp, đợi đến lúc tổng tiến công sẽ dùng một đòn lật ngược tình thế.
Kim Phi cử nhân viên hộ tống của mình mang theo súng kíp đi uy hiếp đội vận chuyển và bây giờ lại diễn tập, theo Lý Lăng Duệ thấy, đây đều do Kim Phi cảm thấy chột dạ.
Nhưng Lý Lăng Duệ cũng không dám xem thường Kim Phi.
Tuy tuổi chưa lớn nhưng mười mấy tuổi hắn đã nhập ngũ, Lý Lăng Duệ có thể được coi là một cựu tướng, hắn biết rất rõ hậu quả sẽ khủng khiếp như thế nào nếu Kim Phi tạo ra hàng loạt súng kíp!
Vì vậy Lý Lăng Duệ càng thêm kiên định với cuộc chiến lần này.
Trước khi Kim Phi trưởng thành, hắn phải bóp chết mối nguy này từ trong trứng nước.
“Đại vương, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Phó tướng cắt đứt dòng suy nghĩ của Lý Lăng Duệ: “Có nên phái kỵ binh tới giết bọn họ không?”
Bắn tên trước trận chiến là đang khiêu chiến.
Phó tướng là một kẻ liều lĩnh, đối mặt với sự khiêu khích như vậy, ý nghĩ đầu tiên của hắn là chiến đấu!
Nghe phó tướng hỏi vậy, người phụ trách tình báo lén đá hắn một cước.
Phó tướng quay đầu liếc nhìn người phụ trách tình báo trong lòng không khỏi có chút bất an biết mình lại hỏi một vấn đề ngu xuẩn rồi.
Quả nhiên Lý Lăng Duệ liếc nhìn hắn rồi lạnh giọng nói: "Bớt nói vài câu không ai bảo ngươi bị câm đâu".
Kim Phi đã dám mang người đi diễn tập thì nhất định có đề phòng, không thấy máy bắn đá và nỏ hạng nặng của quân Thục đều đã chuyển hướng rồi sao?
Lý Lăng Duệ vừa ra lệnh sắp xếp lại quân đội của mình, không có cách nào huy động một lực lượng lớn để chiến đấu, nếu không sẽ phá vỡ toàn bộ kế hoạch chiến lược của hắn.
Nếu như phái một đám nhỏ kỵ binh đến đó, chẳng phải là chịu chết sao?
Kim Phi cũng bị chắc chắn được điểm này nên đã cho đại đội súng kíp ra trận trước.
Phó tướng còn muốn nói thêm điều gì, nhưng khi thấy người phụ trách tình báo trừng mắt nhìn mình, hắn chỉ có thể kìm nén.