“Lúc này sao nàng lại gọi Châu Nhi?”
Kim Phi vội vàng kéo chăn lên đắp cho Cửu công chúa.
“Ta và cô ấy lớn lên cùng nhau, có gì mà phải kiêng dè chứ?”
Cửu công chúa che miệng cười nói.
Để tránh bị ám sát và cũng để dễ dàng ra lệnh hơn, thời phong kiến, trong cung đình và một số người quyền quý đều có người hầu ở trong phòng.
Châu Nhi cũng coi như tì nữ bên cạnh Cửu công chúa, đương nhiên cũng sẽ như vậy.
Ngày Cửu công chúa và Kim Phi thành hôn, Thấm Nhi và Châu Nhi một người ở đầu giường, một người ở cuối giường, đứng canh như hai vị thần cửa.
Kim Phi cảm thấy không quen nên bảo bọn họ đi ra ngoài.
Nhưng hai người cũng không dám đi quá xa, mà đứng canh giữ ở cửa phòng cả đêm, đuổi cũng không đuổi được.
Vì chuyện này, Kim Phi đã kháng nghị nhiều lần với Cửu công chúa, Cửu công chúa không nói gì, nhưng lúc đó Thấm Nhi đã quen với Kim Phi, cũng hiểu rõ tính cách của y, vậy nên cô ấy và Châu Nhi đi tìm Kim Phi, nói đó là nghĩ cho sự an toàn của Cửu công chúa, khuyên Kim Phi đừng quản nhiều chuyện.
Cô ấy còn âm thầm đe dọa Kim Phi, muốn đấu tay đôi với Kim Phi.
Vì suy nghĩ cho sự an toàn của Cửu công chúa, Kim phi đã làm theo lựa chọn trong lòng, nhưng yêu cầu ngăn ra một phòng khác cạnh phòng ngủ để Châu Nhi nghỉ ngơi ở đó.
“Nàng không kiêng dè, nhưng ta có!"
Kim Phi tức giận kéo chăn lên, quấn mình lại.
Cửu công chúa thấy vậy, cười đến nỗi mắt cũng cong lên.
Theo truyền thống của Đại Khang, tỳ nữ bên cạnh của tiểu thư căn bản chính là của hồi môn, là nha hoàn làm ấm giường.
Cửu công chúa lớn lên trong cung, suy nghĩ như vậy càng ăn sâu vào trong.
Đáng tiếc, Kim Phi suy nghĩ quá báo thủ, vẫn luôn không động vào Thấm Nhi và Châu Nhi, thậm chí còn làm chủ hứa gả Thấm Nhi cho Ngưu Bôn.
Đúng vậy, trong quan niệm của Cửu công chúa, suy nghĩ của Kim Phi chính là quá bảo thủ.
Nhìn thấy Kim Phi chân tay luống cuống kéo chăn lên, Cửu công chúa bỗng nhiên cảm thấy rất thú vị.
Châu Nhi vẫn luôn thức, nhưng đợi một lúc mới đẩy cửa đi vào, cúi thấp đầu hỏi: “Bệ hạ, sao vậy ạ?”
“Đến thư phòng lấy tấu chương của Ngụy Đại Đồng qua đây.”
"Dạ!"
Châu Nhi lui ra ngoài, đi lấy tấu chương đến.
Cửu công chúa lại chui vào ngực Kim phi, hỏi: “Nghe nói chàng gặp Thấm Nhi rồi à?”
“Ừ” Kim Phi gật đầu: “Hạ Nhi đã gặp cô ấy ở kênh Cửu Liên, nếu không có cô ấy, Hạ Nhi có lẽ đã gặp nguy hiểm.”
“Nha đầu chết tiệt này, từ lúc chàng hứa gả cô ấy cho Ngưu Bôn, lòng cô ấy đã hướng ra ngoài, trở về cũng không đến gặp ta.”
Cửu công chúa oán giận nói.
Thấm Nhi là một nhân tài, Kim Phi cảm thấy để cô ấy ở bên cạnh Cửu công chúa thì hơi uổng phí tài năng, sau khi nói chuyện với Thấm Nhi, y bảo Trương Lương sắp xếp cô ấy đến tiểu đội trinh sát, đảm nhiệm đại đội trưởng binh lính nữ của tiểu đội trinh sát.
Sau khi về đến Kim Xuyên, Thấm Nhi không về cùng Kim Phi, mà vẫn luôn ở cùng với đại đội của của cô ấy, thậm chí không chủ động đi gặp Cửu công chúa.
Tuy nói thân phận Thấm Nhi là tỳ nữ, nhưng dù sao vẫn lớn lên cùng Cửu công chúa, hơn nữa cũng từng cứu mạng Cửu công chúa, Cửu công chúa rất có cảm tình với Thấm Nhi.
Chỉ có điều xuất phát từ sự kiêu ngạo của nữ đế, Cửu công chúa sẽ không chủ động đi gặp Thấm Nhi, thậm chí sẽ không bộc ra ra bên ngoài là có cảm tình với Thấm Nhi, cũng chỉ có thể phàn nàn ở trước mặt Kim Phi mà thôi.
“Có thể Thấm Nhi lo lắng nàng sẽ trách cô ấy, qua khoảng thời gian này sẽ tốt hơn thôi.” Kim Phi an ủi.
“Nếu đã sợ trách thì lúc ban đầu đừng rời đi mà không từ biệt!"
Cửu công chúa hừ một tiếng, sau đó hỏi: “Vậy có tin gì của tên Ngưu Bôn kia không?”
Ngoài miệng mặc dù đang tức giận, nhưng Cửu công chúa vẫn quan tâm tình hình của Thấm Nhi.
“Không”, Kim Phi cũng thở dài nói.
Sau khi Thấm Nhi rời đi, Ngưu Bôn cũng từ chức rời khỏi Kim Xuyên, đi tìm Thấm Nhi.
Lúc đầu còn có tin tức của Ngưu Bôn, nhưng cùng với việc thương hội Kim Xuyên ở bên ngoài bị đánh bại, Ngưu Bôn cũng dần dần không có tin tức.
Bây giờ Thấm Nhi đã quay trở lại, kết quả Ngưu Bôn lại không thấy đâu.
“Mai về ta sẽ bảo Trần Văn Viễn đăng tin tức của Thấm Nhi lên báo, Ngưu Bôn sau khi biết, chắc chắn sẽ quay về.” Kim Phi nói.
“Được”, Cửu công chúa gật đầu nói.
Châu Nhi gõ cửa, cầm theo tấu chương đi vào, rồi để tấu chương ở bên cạnh giường.
Đợi Châu Nhi rời đi, Kim Phi mới rời khỏi chăn cầm tấu chương lên.
Trong tấu chương của Ngụy Đại Đồng, giới thiệu rất chi tiết tiến độ thi công của đập Đô Giang.
Nhờ sự hỗ trợ hết mình của Kim Phi, hiện nay công trình đập Đô Giang cơ bản đã hoàn thành, nhưng muốn cải thiện hoàn toàn tình hình thủy lợi của Xuyên Thục thì chỉ có đập Đô Giang là không đủ.
Đập Đô Giang chỉ dẫn nước sông của sông Kim Mã chuyển đến phía đông của núi Ngọc Lũy, nếu muốn để nước sông chảy qua đồng bằng Xuyên Thục, cần phải xây dựng các kênh đào.
Việc xây dựng công trình này thật ra càng lớn hơn so với xây dựng đập Đô Giang, tiến độ tương đối chậm.
Mục đích chính trong tấu chương của Ngụy Đại Đồng là muốn triều đình tăng hỗ trợ tiền cho đập Giang Đô, chỉ là ông ta biết gần đây Kim Phi đang đánh giặc ở phương bắc, nơi cần dùng tiền quá nhiều, cũng không nói quá rõ ràng.
Cửu công chúa từ sớm đã giúp Trần Cát phê duyệt tấu chương, cô ấy đương nhiên cũng nhìn ra dụng ý thật sự ở trong tấu chương của Ngụy Đại Đồng, nhưng tài chính của triều đình thật sự khá eo hẹp, vì vậy vẫn chưa phê chuẩn mà đợi Kim Phi trở về, để Kim Phi đưa ra chủ ý.
Xem tấu chương không hiểu chẳng qua chỉ là mượn cớ.
Kim Phi xem xong tấu chương, trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Ngày mai nàng trả lời Ngụy Đại Đồng, bảo ông ta tiếp tục làm, triều đình sẽ toàn lực ủng hộ.”
“Phu quân, tiền của triều đình cũng không còn nhiều nữa...”Cửu công chúa nhíu mày nhắc nhở.
Mặc dù tiền công của công cuộc ra công cứu giúp rất thấp, cũng chỉ miễn cưỡng giúp cho người dân có cơm no áo mặc, nhưng số lượng người dân phát động lại rất nhiều.
Lương thực lấy được từ trong tay của các đệ tử quyền quý trước đây, hiện giờ cũng đã gần như cạn kiệt.
Giờ tiếp tục duy trì công cuộc ra công cứu giúp quy mô lớn như vậy, thì triều đình cần phải cung cấp tiền và lương thực.
“Không phải Giang Nam có thế gia buôn lương thực gì đó sao, không có lương thực thì cứ đi tìm họ!"Kim Phi lạnh giọng nói.
Khí hậu Giang Nam ẩm ướt, nhiệt độ cũng cao, thích hợp trồng lương thực, cũng sản xuất ra rất nhiều lương thực.
Cái gọi là thế gia buôn lương thực là đại diện một nhóm thân sĩ cường hào ở Giang Nam.
Tổ tiên của nhà bọn họ đã từng làm quan lớn, hoặc thời kì khi mà Trần Cát vẫn còn đương chức, có người nhà làm quan, sau đó sử dụng thủ đoạn, ở Giang Nam trắng trợn chiếm đoạt đất đai của người dân, tích trữ lương thực.
Năm trước, khi Đường Tiểu Bắc thu mua lương thực ở Giang Nam, những người này đã cố ý tăng giá để làm khó Đường Tiểu Bắc, Kim Phi đã muốn giải quyết bọn họ từ lâu, nhưng năm ngoái có quá nhiều chuyện xảy ra, y tạm thời cũng không có kế hoạch dùng quân với Giang Nam, cũng không chú ý đến những người này.
Bây giờ thiếu lương thực, Kim Phi lại nghĩ tới bọn họ.
“Ý của phu quân là trưng dụng ư?” Cửu công chúa hỏi.
Mặc dù những gia tộc đó đã làm mọi cách để chiếm đất của người dân, nhưng bề ngoài họ cơ bản đều là những thế gia có học thức, họ cũng sẽ làm một vài việc thiện như xây cầu, mở đường để lấy lòng người dân.
Ở thời phong kiến, những thế gia này rất được kính trọng, nếu không cần thiết thì Cửu công chúa cũng không muốn động đến họ.
"Trưng dụng cái gì?" Kim Phi nói: "Nàng hẳn là biết kho lương thực của bọn họ ở đâu chứ? Cứ làm theo phương pháp trước đó của nàng, trực tiếp phái người đến tịch thu kho lương thực của bọn họ, sau đó vận chuyển lương thực về là được rồi!"
Kim Phi đau lòng cho người dân chứ không đau lòng cho những thân sĩ cường hào này.
Việc trưng dụng phải báo trước, ngộ nhỡ những thân sĩ cường hào này chuyển lương thực đi trước thì phải làm sao?