Từ mập nói: “Chẳng lẽ Kim Phi dám giết mệnh quan triều đình sao? Đây chính là tội chặt đầu, đừng nói y chỉ là một Nam tước nho nhỏ, những người ở đây, ai dám giết Thái Lưu Dương chứ?”
“Các ngươi không dám, không có nghĩa là Kim Phi không dám.”
Lão già râu dê nói: “Y chính là một tên điên, ngay cả Tiết Hàn Lư cũng dám giết, huống chi chỉ là Thái Lưu Dương?”
“Tên Thái Lưu Dương kia bây giờ thế nào? Bị Kim Phi giết rồi sao?”
Từ mập nhất thời phấn chấn.
Những tên quyền quý khác cũng nhìn Đại thái giám với ánh mắt mong đợi.
Nếu Kim Phi giết Thái Lưu Dương, bọn họ không cần xin phép triều đình, lập tức có thể ra tay bắt người.
Có lẽ còn có thể nhân cơ hội ném đá giấu tay, sau này chỉ cần nói rằng bị Kim Phi bắt giữ rồi bị giết nhầm là được.
Dù sao bọn họ chiếm lý, không sợ Cửu công chúa điều tra.
Còn về Thái Lưu Dương, hắn chỉ là một quân cờ có cũng được không có cũng được mà thôi, có thể đổi được mối tai họa lớn là Kim Phi thì quá lời.
“Nếu Kim Phi đã giết chết Thái Lưu Dương, công công nhất định sẽ bảo chúng ta xuất quân, bây giờ nói vậy tức là đã xảy ra biến cố.”
Lão già râu dê vuốt chòm râu, nhìn Từ mập ngu ngốc.
“Chu đại nhân nói đúng.” Công công thở dài nói: “Trước khi Kim Phi vào huyện phủ Kim Xuyên thì Vũ Dương công chúa đã ngăn y lại.”
“Lại là Vũ Dương, cô ta không ở kinh thành chạy tới Xuyên Thục làm gì?”
Từ mập mắng: “Còn chạy nhanh như vậy, sao cô ta không ngã chết trên đường đi chứ!”
“Từ đại nhân, nói năng cẩn thận!” Đại thái giám quát: “Ngài muốn chết thì đừng kéo theo chúng ta!”
Thời phong kiến, hoàng thất chính là tối cao.
Đừng nói là con gái ruột hoàng đế đương triều, ngay cả bêu xấu thành viên bình thường trong hoàng thất cũng là điều cấm kỵ.
Từ mập biết mình lỡ lời, vẻ mặt ngượng ngùng dựa lưng vào ghế, không nói gì.
“Ta tới đây để nhắc mọi người, Vũ Dương và Kim Phi đều đã trở về, nhất định sẽ ngăn cản các ngươi.”
Đại thái giám nói: “Chậm thì có thể sẽ xảy ra biến cố, bây giờ các vị có thể ra tay luôn được rồi.”
Bây giờ chưa phải lúc thiên tai nghiêm trọng nhất, nên bọn quyền quý vẫn đang ngồi chờ.
Chờ đến lúc thời tiết lạnh hơn, chờ Trương Lương trở về Kim Xuyên.
Nghĩ đến Trương Lương, bọn quyền quý đều tức giận.
Từ khi biết Quan Hạ Nhi ổn định tình hình ở Kim Xuyên, Trương Lương không còn lo lắng nữa, vì trả thù bọn quyền quý, anh ta trấn áp thổ phỉ càng thêm hung tàn.
Quân Trấn Viễn thành lập không lâu, dùng thổ phỉ làm đá mài là quá hoàn hảo.
Kim Phi biết được tin này, viết thư động viên Trương Lương.
Trương Lương vốn có kinh nghiệm trấn áp thổ phỉ, lại được Kim Phi truyền thụ rất nhiều kiến thức quân sự, hiện giờ lại được Kim Phi khích lệ, nên hoàn toàn buông thả, hoàn toàn coi chuyến hành trình đi về phía bắc này thành nơi luyện binh, thử nghiệm ý nghĩ sân huấn luyện của mình.
Giương đông kích tây, tấn công bất ngờ, giết người giết luôn hi vọng, đánh úp bất ngờ, dùng nước và lửa tấn công...
Trương Lương dùng binh pháp mà Kim Phi dạy tùy theo tình huống khác nhau của thổ phỉ.
Có hai lần phái người ngồi thuyền giết xuôi về gần Tây Xuyên.
Đám quyền quý và thổ phỉ sao có thể nghĩ rằng Trương Lương sẽ quay lại, mấy chiếc thuyền lương thực vất vả vận chuyển từ Giang Nam về, mới đưa lên núi còn chưa kịp cân đã bị Trương Lương diệt sạch.
Sau đó Trương Lương phân phát lương thực cho dân chúng ở đó, và đi về phía bắc trong đêm.