“Được!”
Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc nhanh chóng đưa người chạy đến kho sau núi.
Kim Phi cũng không quay về mà đi tới cổng làng chờ đợi.
Đợi Quan Hạ Nhi đưa người xách tiền đồng đến, Kim Phi sai người bày mấy chiếc bàn trước cổng làng, sau mỗi chiếc bàn đặt một giỏ tiền đồng.
Đúng lúc nhà ăn cũng sai người đến báo bánh bao hấp xong rồi, Kim Phi sai người đưa bánh bao đến.
Công tác chuẩn bị kết thúc, Kim Phi đứng lên bục gỗ trước cổng làng.
Leng keng!
Đại Lưu ra sức gõ vào chiêng đồng, sân đập lúa ồn ào dần dần yên tĩnh.
Dân chúng lần lượt quay đầu nhìn về phía Kim Phi đang đứng trên bục gỗ.
“Bà con, năm mới vui vẻ!”
Trước tiên Kim Phi chúc Tết mọi người, sau đó cầm kèn sắt hô: “Cảm ơn mọi người đã tới chúc Tết ta, tiểu sinh cảm kích không thôi, nhưng người quá đông, ta không khách khí với mọi người nữa, ta nhận tấm lòng của mọi người, quà thì cứ giao cho huynh đệ sau bàn là được.”
Trước khi người dân đến, họ chỉ muốn thấy Kim Phi, tận tay tặng quà cho y.
Nhưng đến rồi mới phát hiện quá nhiều người đến, Kim Phi không thể tiếp đãi từng người được.
Tuy người dân hơi hụt hẫng nhưng họ không gây sự, lần lượt cầm giỏ đi tới bên bàn.
Nhưng điều khiến họ bất ngờ là sau khi Kim Phi xuống khỏi bục gỗ lại không hề về làng mà đến sau bàn, chắp tay chúc mừng dân chúng đến tặng quà.
Sau mỗi bàn đều có ba nhân viên hộ tống đứng đó, một người nhận quà, một người phát tiền đồng, một người phát bánh bao.
Mỗi người ba đồng tiền, hai cái bánh bao.
“Tiên sinh, như thế này sao được?”
Một ông cụ đi trước thấy nhân viên hộ tống sắp phát tiền vội xua tay.
Dân chúng sống khổ, đa số quà đều là bột mỳ thô, bánh bao, cùng lắm là thêm mấy quả trứng gà.
Mà quà của Kim Phi còn đắt hơn quà họ tặng.
“Ông ơi, tấm lòng của mọi người ta nhận hết.”
Kim Phi nhận lấy giỏ trong tay ông cụ, lấy bột mỳ, bánh bao trong giỏ ra rồi đặt tiền đồng và bánh bao vào: “Đây là tấm lòng của ta, ông không nhận không được.”
Nói xong, y không cho giải thích dúi giỏ vào tay ông cụ.
Ông cụ còn muốn nói, nhưng người dân phía sau đã đẩy ông ra.
Ông cụ bất lực, đành cầm giỏ vái chào Kim Phi rồi quay người đi.
Ngày hôm nay, Kim Phi bận bịu ở cổng làng đến giữa chiều mới xong.
Quà nhận được chất nửa kho, phát mười mấy giỏ tiền đồng.
Đầu bếp trong nhà ăn của xưởng dệt cũng quên mất mình đã hấp bao nhiêu cái bánh bao, chỉ biết bản thân không có giây nào nghỉ ngơi, cứ nhào bột liền tay.
Cho dù bận như vậy cũng không kịp, sau đó Trương Lương bắc chiếc nồi lớn của quân Trấn Viễn ra, tìm chục nhân viên hộ tống đến giúp nhào bột mới bắt kịp tốc độ cung cấp bánh bao cho cổng làng.
Cũng may làng Tây Hà có xưởng dệt, lương thực chuẩn bị đầy đủ, nếu không thì thật sự không có nhiều lương thực đến vậy.
Cứ bận đến nửa chiều, cuối cùng cũng không có thêm người dân nào đến.
Giữa sân đập lúa, Lưu Thiết đang chỉ đạo đội đánh hổ dựng sân khấu.
Sau khi tối, xung quanh sân đập lúa có đốt một vòng lửa trại.
Dân chúng làng Tây Hà, làng Quan Gia và những làng xung quanh gom những băng ghế đến.
Chẳng mấy chốc, trên sân đập lúa lại đông nghịt người.
Bụp! Bụp! Bụp!
Pháo hoa bắn thẳng lên trời che lấp ánh lửa.
Bận rộn cả một ngày, Kim Phi mệt đến mức sắp đứng không vững, nhưng y vẫn đưa Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc đi xem kịch cùng dân làng rồi mới về.
Vì đây là năm mới đầu tiên y đến Đại Khang.
Kim Phi nghĩ thu hoạch lớn nhất của mình không phải là mở được bao nhiêu nhà xưởng, kiếm được bao nhiêu tiền mà là người dân đến chúc tết ngày hôm nay.
Có được sự che chở của người dân, cho dù y làm gì thì vẫn có sự tự tin.