Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy, núi Bao cách đây mấy chục dặm đều là đá đen, gió thổi một cái, tro đen liền bay tới đây”.

Nhị Khuê bất lực nói: “Còn có con kênh bên kia nữa, nước cũng là màu đen, mấy ngày rồi bọn ta đều không được tắm”.

“Trên núi Bao đều là loại đá này sao?”

Kim Phi nhặt một hòn đá cỡ quả óc chó từ dưới đất lên và hỏi.

“Đúng đúng, chính là loại này”.

Nhị Khuê nói: “Đây là do Lương ca bảo bọn ta lên núi đào về để làm máy bắn đá, không biết ai mang vào đây một viên, tiên sinh, đưa cho ta đi, ta mang đi vất”.

“Không được vất, đây là bảo bối đấy!”

Kim Phi cười nói: “Hắc Thủy Câu đúng là Hắc Thủy Câu”.

“Tiên sinh”.

Nhị Khuê có chút lo lắng nhìn Kim Phi.

Tiên sinh chẳng lẽ bị thổ phỉ dọa cho ngốc rồi sao?

Cầm một viên đá bẩn lên và nói là bảo bối?

Không chỉ riêng Nhị Khuê, Quan Hạ Nhi dìu Đường Tiểu Bắc vào phòng cũng cảm thấy Kim Phi có gì đó không đúng.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Kim Phi không hề giống đang không minh mẫn, tò mò hỏi: “Tướng công, đây là thứ gì vậy?”

“Chỉ cần loại đá này xuất hiện, đào xuống dưới là có thể đào ra than”.

Kim Phi hưng phấn nói: “Nước của kênh mương đó đều là màu đen, rất có thể là do bị than làm nhiễm”.

Núi Bao mà vừa rồi Nhị Khuê nói rất có thể là một mỏ than lộ thiên, sau khi nước mưa thấm xuống sẽ tụ lại ở con sông nhỏ dưới chân núi, dòng sông sẽ tự nhiên chuyển sang màu đen.

“Than?”

Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc đều ngây ra.

Bọn họ không biết rằng Kim Phi vẫn luôn tìm than.

Chỉ là Đại Khang chưa khai thác và sử dụng nguồn than trên diện rộng nên mỗi lần phải đi xa để mua.

Mỗi một chiếc xe than vận chuyển đến làng Tây Hà, giá tiền đều cao hơn gấp đôi than củi.

Nhưng cho dù như vậy, Kim Phi vẫn tăng lượng than mua vào.

Nếu như Hắc Thủy Câu lại có than, sau này không cần phải tốn một khoản tiền lớn nữa rồi.

“Núi Bao mà cậu nói ở đâu? Mau dẫn ta đi xem!”

Kim Phi cũng vô cùng kích động, không kịp sắp xếp cho hai người Quan Hạ Nhi liền kéo Nhị Khuê ra ngoài.

Nhị Khuê cũng hết cách, chỉ đánh thắp đuốc, dẫn Kim Phi đến núi Bao.

Kim Phi cầm lấy ngọn đuốc, cũng không hề chế bẩn, nằm xuống đất quan sát một cách cẩn thận.

Nhìn suốt mấy phút, Kim Phi lại đứng dậy.

Lúc này, tay, mặt, y phục của y đều đã lấm lem.


Nhưng trên mặt Kim Phi lại xuất hiện một nụ cười hưng phấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK