Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Phi suy nghĩ một chút, nói: “Ta nhớ nơi đây cách Hắc Thủy Câu không quá xa, hay là chúng ta tới đó trước, Lương ca và lão Trịnh đang chiếm tháp của bọn thổ phỉ ở đó, máy bắn đá và cung hạng nặng đều được trang bị đầy đủ, chúng ta đến đó là an toàn rồi”.

“Vậy cũng được”, Khánh Mộ Lam gật đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó: “Tiên sinh, chúng ta đều chưa từng tới Hắc Thủy Câu, ngài biết đi như thế nào không?”

“Chúng ta không biết, không phải có một người biết đây sao?”

Kim Phi chỉ vào thợ săn: “Đường đại ca, chắc là huynh biết đường tới Hắc Thủy Câu đúng không?”

“Biết, biết chứ, ta thường hay đi, đi về phía Bắc năm, sáu dặm, mọi người muốn đi thì để ta dẫn đường”.

Thợ săn vội vàng gật đầu.

“Vậy thì làm phiền Đường đại ca rồi”.

“Không phiền, không phiền, tiên sinh gọi ta là Đường Phi hoặc lão Đường là được rồi. Chứ đừng gọi ta là Đường đại ca nữa”, thợ săn đỏ mặt nói.

“Vậy được, ta gọi huynh là lão Đường nhé”, Kim Phi cũng không cố quá.

“Tiên sinh, đám thổ phỉ này thì sao?”

Khánh Mộ Lam lại chỉ xuống dưới, trong mắt hiện lên sát khí: “Giết không?”

Hai nữ binh lính thiệt mạng đều là cận vệ của cô ấy, có thể nói là đã theo cô ấy từ nhỏ đến lớn.

Nếu như chết trên chiến trường, Khánh Mộ Lam có lẽ đã không khó chịu như vậy, nhưng hai nữ binh lính này đều là do bị thổ phỉ giết chết, việc này khiến cô ấy cảm thấy rất tức giận.

Trong lòng nảy lên sát khí.

“Bọn chúng đã không còn khả năng phản kháng nữa rồi,

Kim Phi nghĩ một chút: “Cứ để chúng ở đây đã, dù sao bọn chúng cũng mù rồi, không chạy được, đến Hắc Thủy Câu, ta bảo Lương ca phái người quay về thông báo với thôn làng một tiếng, bảo bọn họ cử người tới đưa bọn chúng quay về”.

“Tiên sinh, bắt thổ phỉ không phải nên báo quan phủ sao?”, Khánh Mộ Lam hỏi.

“Ta cảm thấy trong đây nhất định có ẩn tình gì đó, phải làm cho rõ trước, thổ phỉ tạm thời không được giao cho quan phủ, nhốt ở núi Miêu Miêu trước”, Kim Phi cau mày nói.

“Không được giao cho quan phủ?”

Khánh Mộ Lam khẽ nheo mắt: “Tiên sinh, ngài đang nghi ngờ... Triệu huyện úy sao?”

Nói xong không đợi Kim Phi trả lời liền tự tin nói: “Đúng rồi, Hắc Thủy Câu nếu như bị Lương ca tấn công, tìm được bằng chứng ông ta câu kết với thổ phỉ, ông ta sẽ chết chắc, vì vậy có thể chó cùng dứt giậu, quyết tâm giết chết chúng ta!”

Nói đến đây, ánh mắt Khánh Mộ Lam liền bừng lên lửa giận: “Huyện úy này điên rồi sao? Cấu kết với thổ phỉ là tội chết, mưu sát quý tộc tội càng thêm nặng, nói không chừng còn bị chém đầu tam tộc, vậy mà ông ta dám ra tay sao!”

“Thỏ cuống lên còn cắn người đấy, hơn nữa đó cũng chỉ là suy đoán trong lòng ta thôi, chuẩn hay không thì chưa biết”.

Kim Phi nói: “Cũng có thể là chúng ta đoán sai rồi”.

“Làm sao có thể đoán sai được, buổi sáng lúc đàm phán, ta đã thấy ông ta nảy sinh sát khí rồi, nhất định là ông ta, không thể sai được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK