Cửu công chúa để thư của Khánh Mộ Lam, mày nhíu chặt lại trong mắt toàn là vẻ lo lắng.
Cô ấy biết được hoàn cảnh của Kim Phi ở kênh Hoàng Đồng sẽ rất khó khăn nhưng không ngờ đến sẽ khó khăn như vậy.
Bình thường cửu công chúa luôn có vẻ bình tĩnh, Quan Hạ Nhi rất ít khi nhìn thấy loại biểu cảm này của cô ấy, thấy cô ấy đã xem thư xong lại hỏi lần nữa: “Vũ Dương, muội mau nói đi, rốt cuộc đương gia như thế nào rồi?”
Cửu công chúa không lên tiếng mà đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Ngọc, ý bảo cô ấy dẫn theo mật báo lui xuống trước.
Đợi đến khi Tiểu Ngọc và mật báo rời đi, cửu công chúa đưa thư của Hàn Phong cho Quan Hạ Nhi.
Hàn Phong cũng là gần đây thông qua lớp xoá nạn mù chữ mới biết đọc sách viết chữ, vì vậy thư của anh ta đều là viết từng nét ra, câu cú cũng giống như cách nói chuyện thường ngày, Quan Hạ Nhi đọc sẽ không có trở lại gì.
Quan Hạ Nhi mới đọc mở đầu thì sắc mặt đã thay đổi.
Khi đọc thấy tin khi Kim Phi bị hơn mười nghìn quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng bao vây ở kênh Hoàng Đồng, Quan Hạ Nhi xém chút nữa đứng không vững, nếu như không phải Cửu công chúa đã có chuẩn bị từ sớm đỡ lấy thì có thể cô đã ngồi bệt xuống đất rồi.
“Tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng...”
Cửu công chúa muốn an ủi Quan Hạ Nhi nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Quan Hạ Nhi cắt ngang rồi.
“Muội im miệng!”
Quan Hạ Nhi từ trước đến này vẫn dịu dàng đằm thắm nhưng lúc này lại giống như một con sư tử cái đang phẫn nộ, đẩy cửu công chúa ra.
Sau đó cô run rẩy cầm bức thư, giận dữ trừng mắt nhìn cô ấy: “Không phải muội nói đương gia không có nguy hiểm sao?... Vũ Dương, từ trước đến nay ta không tranh giành gì với muội, ta biết bản thân mình không hiểu gì, muội làm những chuyện khác ta cũng đều không khoa tay múa chân, nhưng chuyện liên quan đến đương gia, vì sao muội cũng giấu ta?”
“Tỳ tỷ, ta không phải cố ý giấu tỷ đâu, lúc đó tỷ đang mang thai, ta sợ tỷ sẽ kích động nên không dám nói với tỷ.”
Cửu công chúa giải thích nói: “Bây giờ tỷ tỷ đã sinh con rồi, cơ thể cũng hồi phục không phải ta lập tức nói với tỷ rồi sao?...”
Lời còn nói chưa hết, Quan Hạ Nhi cầm kim chỉ ở trên bàn lên, quay người rời đi.
Cửu công chúa muốn đuổi theo nhưng theo được mấy bước lại dừng chân.
Cô ấy biết bây giờ Quan Hạ Nhi đang tức giận, bây giờ đuổi theo rất có khả năng sẽ làm bộc phát mâu thuẫn giữa hai người.
Rất nhiều lời tổn thương người khác chính là những lúc như vậy nói ra.
Có một số lời một khi nói ra sẽ không thu lại được nữa.
Cửu công chúa không muốn đi đến mức này với Quan Hạ Nhi, chuẩn bị đợi đến ngày mai sau khi cô bình tĩnh lại mới tìm Quan Hạ Nhi xin lỗi và giải thích.
Sau khi Quan Hạ Nhi rời đi, Cửu công chúa cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại nên đã đứng rất lâu ở trước bản đồ, sau đó mới kêu Châu Nhi đi tìm Tiểu Ngọc.
Vừa nãy Tiểu Ngọc không rời đi, vẫn luôn ở trước sân đợi nên rất nhanh đã đi vào cùng với Châu Nhi.
Phát hiện Quan Hạ Nhi đã không còn ở đây, Tiểu Ngọc muốn hỏi nhưng nhìn thấy bộ dạng như muốn ăn thịt người của Cửu công chúa, Tiểu Ngọc lại không dám nghe ngóng.
“Lập tức phái người thông báo Trịnh Phương, kêu anh ta lập tức tập hợp tất cả người và người ngoại trừ người cần ở lại để canh thủ Đại Tản Quan, tất cả những người khác lập tức xuất phát đến về phía Bắc, đến kênh Hoàng Đồng tiếp viện tiên sinh!”
Khoảng thời gian gần đây, cửu công chúa vẫn không ngừng điều binh từ Đại Tản Quan.
Những bởi vì cơ bản đều là tân binh, Tần vương lại ở đất Tần điều động người chiếm trước địa hình có ích. Sau khi chuẩn bị xong việc ngăn chặn, Trịnh Phương không tuỳ tiện xuất binh về phía Bắc mà là đang đợi thời cơ.
Bây giờ Cửu công chúa không đợi được nữa rồi.
“Nói với Trịnh Phương, trẫm mặc kệ anh ta dùng cách gì, chết bao nhiêu người cũng buộc phải dẫn phu quân an toàn trở về Kim Xuyên, nếu như phu quân có bất trắc gì thì trẫm sẽ khiến có tất cả bọn họ chôn cùng với tiên sinh!” Cửu công chúa lạnh lùng nói.
“Dạ!”
Tiểu Ngọc biết lần này Cửu công chúa thật sự tức giận rồi, nhanh chóng gật đầu rời đi.
Nhưng còn chưa đi đến cửa đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng trống có tiết tấu.
Sắc mặt của Cửu công chúa và Tiểu Ngọc đồng thời thay đổi.
Bọn họ nghe ra, đây chính là tiếng trống tướng.
Từ tiếng trống lớn nhỏ và vị trí truyền đến có lẽ là xưởng dệt có người gõ trống, triệu tập người.
“Mau đến xưởng dệt xem thử, có chuyện gì?”
Cửu công chúa đưa mắt với Châu Nhi.
Châu Nhi không kịp bước ra khỏi cửa mà nhún người nhảy lên trường bay vút về phía xưởng dệt.
Mấy phút sau, Châu Nhi đã trở về.
“Bệ hạ, Hạ Nhi phu nhân dẫn theo quân Nương Tử đi cứu tiên sinh!”
“Hỏng rồi!”
Cửu công chúa vừa nghe đã sợ, không kịp đội nón nhanh chóng đi ra ngoài.
Khi chạy đến xưởng dệt, cửu công chúa vừa nhìn đã thấy Quan Hạ Nhi đứng trên đài cao.
Lúc này Quan Hạ Nhi đã thay áo giáp, bên cạnh là Đường Đông Đông cũng đang mặc áo giáp.
Từng đội ngũ nữ công nhân chạy đến tập hợp ở phía dưới đài.
Có người mặc trang phục làm việc của xưởng dệt, có người thì mặc thường phục.
Mặc trang phục làm việc là nữ công nhân đang làm ca đêm, mặc thường phục thì là nữ công nhân làm ca sáng đang ngủ ở nhà ở tập thể.
Nhưng bất kể mặc trang phục làm việc hay là thường phụ, trong tay các nữ công nhân đều cầm vũ khí.
Nếu không là trường đao thì là nỏ tay.
Cửu công chúa nhanh chóng từ mép sân đi đến phía dưới đài, nói với Quan Hạ Nhi: “Tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì vậy?”
Quan Hạ Nhi cúi đầu nhìn cửu công chúa, lạnh lùng nói: “Ta phải đi cứu đương gia!”
“Tỷ tỷ, ta biết tỷ giận ta cũng rất sốt ruột nhưng hành quân đánh giặc cũng là chuyện lớn của quốc gia, không phải trò đùa, tỷ đừng kích động như vậy chứ!”
Cửu công chúa nói: “Tỷ tỷ, tỷ xuống trước, chúng ta cùng tính kế lâu dài, thế nào?”
“Vũ Dương, ta chỉ là một phụ nữ nông thôn lỗ mãng không hiểu chuyện quốc gia đại sự gì, cũng không có thời gian tính kế lâu dài, ta chỉ biết, đương gia là người đàn ông của ta, là cha của con ta cũng là trời của ta, chàng có nguy hiểm, ta phải đi cứu chàng!”
Quan Hạ Nhi cúi đầu nói: “Muội muốn tính kế lâu dài thì đi kiếm người khác mà tính!”
“Tỷ tỷ, phu quân cũng là người đàn ông của ta, cũng là cha của con ta cũng là trời của ta, chàng có nguy hiểm, ta cũng sốt ruột như tỷ, cũng muốn cứu chàng giống như tỷ!”
Cửu công chúa nói: “Tỷ tỷ, ta biết lúc trước tỷ đã dẫn quân Nương Tử quân đánh thổ phỉ, nhưng lần này nơi phu quân bị nhốt cách chúng ta quá xa, tỷ có biết đi như thế nào không? Biết phải đi bao lâu không? Nhiều người như vậy, trên đường ăn cái gì? Tỷ đã suy nghĩ hết chưa?”
Quan Hạ Nhi ngơ người, bị hỏi đến nghẹn họng.
Biết được Kim Phi có nguy hiểm, suy nghĩ đầu tiên của Quan Hạ Nhi chính là đi cứu người, sau đó thay đồ kêu người gõ vang trống điếm tướng, những vấn đề cửu công chúa nói vừa nãy quả thật cô không hề suy nghĩ đến.
Nhưng những vấn đề này thật sự rất quan trọng.
“Tỷ tỷ, ta cầu xin tỷ, tỷ đi xuống trước, chúng ta thương lượng một chút những vấn đề này nên giải quyết như thế nào, có được không?”
Cửu công chúa ngẩng đầu nói.
Nghe thấy Cửu công chúa nói như vậy, sắc mặt của Quan Hạ Nhi cuối cùng mới hoà hoãn lại chút, từ từ bước xuống cao đài.
Nhưng sau khi nhìn thấy Cửu công chúa, Quan Hạ Nhi nhấn mạnh lập trường của bản thân lần nữa: “Vũ Dương, bất kể như thế nào ta nhất định phải đi cứu đương gia, muội không thể cản ta cũng không cản ta nổi!”