"Ông có biện pháp nào tốt hơn không?" Kim Phi hỏi ngược lại.
"Không", Từ Cương lắc đầu, sau đó nói: "Nhưng tình huống ở đây khác với ở Xuyên Thục, hiệu quả có thể không tốt bằng Xuyên Thục!"
"Tại sao lại khác nhau?"
"Trước hết, khi Trương Lương tướng quân trấn áp thổ phỉ, việc đàn áp thổ phỉ và đánh cường hào chia ruộng đất hoàn toàn tách biệt với nhau. Đám cường hào địa phương không dám bao che cho thổ phỉ vì kiêng kỵ thân phận và năng lực của tiên sinh. Sau này, khi tiên sinh đánh cường hào chia ruộng đất lại được sự ủng hộ của Khánh Hâm Nghiêu đại nhân, cho nên đám cường hào cũng không dám phản kháng!"
Từ Cương nói tiếp: “Nhưng hiện tại, đội chống thổ phỉ của xưởng trưởng Khánh không được sự ủng hộ của quan phủ tại địa phương, thậm chí các quý tộc tại địa phương còn bao che lẫn nhau. Có quá nhiều nơi mà cường hào và thổ phỉ có thể ẩn nấp, không hề dễ để bắt được chúng, vì vậy tác dụng của việc răn đe yếu hơn nhiều!"
Kim Phi nghe xong điều này thì trầm mặc.
Đúng vậy, khi y phát động chiến dịch đánh cường hào chia ruộng đất, y đã nhận được sự ủng hộ của Khánh Hâm Nghiêu, cho dù quý tộc địa phương muốn chạy trốn thì cũng đã muộn, bọn họ không còn nơi nào để trốn thoát.
Nhưng những tên thổ phỉ và cường hào mà Khánh Mộ Lam phải đối mặt giờ đã có được vùng Trung Nguyên ở phía sau, và chúng có quá nhiều nơi để chạy trốn.
Người còn không bắt được thì doạ giết có tác dụng gì?
"Vẫn là do binh lực không đủ!" Kim Phi thở dài.
Nếu đủ binh lực, với ưu thế vũ khí tuyệt đối của đội chống thổ phỉ, họ có thể nhanh chóng chiếm giữ một quận hoặc thậm chí một châu, sau đó chặn đường và phong toả mọi cửa ngõ, khiến bọn thổ phỉ và cường hào không còn nơi nào để trốn thoát.
Đáng tiếc, đội an ninh của Khánh Mộ Lam chỉ có mấy trăm người, phong tỏa một huyện đã khó chứ đừng nói đến một quận.
Kim Phi nhận thức được vấn đề nhưng không thể điều thêm người đến trợ giúp Khánh Mộ Lam.
Kim Phi nhất thời nghĩ không ra biện pháp giải quyết vấn đề này, chỉ có thể quay về thảo luận cùng Cửu công chúa và viện Khu mật xem có thể nghĩ ra biện pháp hay không.
"Tiên sinh, hay là viết một bức thư bố cáo thiên hạ, công khai cảnh cáo đám thổ phỉ và cường hào đó thì sao?" Tả Phi Phi đề nghị.
Khi lần đầu tiên đánh cường hào chia ruộng đất, Kim Phi cũng từng viết một bức thư như vậy. Sau đó yêu cầu phi thuyền thả xuống các thành trì chưa bị chiếm đóng, cảnh cáo thổ phỉ và cường hào địa phương không được đốt lương thực, nếu không bọn chúng sẽ bị tiêu diệt khi tiêu cục Trấn Viễn đến.
Động thái này quả thực khiến rất nhiều thổ phỉ, cường hào khiếp sợ, không dám đốt lương thực.
Vừa rồi Từ Cương đang nói đến tình hình của đội chống thổ phỉ, Tả Phi Phi đã nghĩ tới phương pháp này.
Nhưng Kim Phi còn chưa kịp nói thì Từ Cương đã phản đối.
"Xưởng trưởng Tả, tiền đề của phương pháp này là chúng ta phải thực sự bắt được bọn chúng. Nếu cảnh cáo suông như vậy chúng sẽ không sợ!"
Từ Cương nói tiếp: "Ngoài ra phương pháp này cũng chính là lời tuyên chiến với thổ phỉ và cường hào, điều đó sẽ khiến chúng liên thủ với nhau để chống lại chúng ta!"
"Chúng liên thủ với nhau thì đã sao? Nắm đấm mới là đạo lý cuối cùng. Địa chủ, quý tộc và thổ phỉ đã hận chúng ta từ lâu chứ không phải ngày một ngày hai. Nếu chúng có thể đánh bại chúng ta thì đã san bằng Kim Xuyên từ lâu rồi!" Tả Phi Phi lạnh lùng nói.
Từ Cương cảm nhận được trong giọng nói của Tả Phi Phi có sự tự tin mãnh liệt và sát ý, nhất thời không tìm được từ ngữ nào để phản bác.
Đại Khang là một xã hội phong kiến lấy nông nghiệp làm chủ đạo, địa chủ và quý tộc đều là những kẻ ranh ma kinh doanh nhiều năm, bọn chúng có căn cơ sâu rộng tại địa phương.
Trong lịch sử không có nhiều cuộc khởi nghĩa nông dân thuần túy, phần lớn những người lãnh đạo các cuộc khởi nghĩa nông dân đều xuất thân từ giai cấp này nên nhìn chung họ sẽ không làm khó những gia tộc giàu có này.
Cũng giống như những quan lại học giả không thể bị trừng phạt, đó là một quy luật bất thành văn trong thời đại phong kiến.
Nhưng Kim Phi thì khác, y hoàn toàn lật ngược ván cờ, không tuân theo bất kỳ quy luật bất thành văn nào.
Tất nhiên, Kim Phi chỉ có thể làm vậy sau khi tiêu cục Trấn Viễn lớn mạnh, có võ lực mạnh mẽ làm chỗ dựa và tin tưởng rằng Kiếm Môn Quan có thể thủ vững Kim Xuyên.
Đúng như Tả Phi Phi đã nói, các địa chủ và quý tộc hận Kim Phi đến chết, nhưng bây giờ y đã có chỗ đứng vững chắc, bọn chúng không thể làm gì được. Nếu không thì bọn chúng đã san bằng Kim Xuyên và nghiền nát Kim Phi thành tro bụi.