Sau khi đến Khánh phủ, Kim Phi dẫn Ngụy Đại Đồng đi tới thư phòng của Khánh Hâm Nghiêu.
Trong thư phòng, hai huynh muội Khánh Hâm Nghiêu và Cửu công chúa đang vây quanh sa bàn chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Hạ quan bái kiến công chúa điện hạ, bái kiến Khánh đại nhân.”
Ngụy Đại Đồng khom lưng hành lễ với hai người, nhân tiện liếc nhìn sa bàn.
Giây tiếp theo, sắc mặt Ngụy Đại Đồng thay đổi.
Không đợi Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu nói chuyện, ông ta đã chỉ vào sa bàn nói: “Điện hạ, sa bàn này là vị cao nhân nào làm ra vậy?”
Lúc trước ở sông Kim Mã, Kim Phi đã phát hiện Ngụy Đại Đồng rất am hiểu về thủy lợi, cũng cực kì quen thuộc với khu vực nước quanh sông Kim Mã.
Dưới sự trợ giúp của Ngụy Đại Đồng, Kim Phi mới có thể thuận lợi tìm được nơi thích hợp, dẫn nước nhấn chìm kị binh của bên Đan Châu.
Cho nên khi đưa ra quyết định xây dựng công trình thủy lợi, Kim Phi lập tức đề cử Ngụy Đại Đồng với Cửu công chúa.
Sự thật chứng minh, quyết định của Kim Phi là chính xác.
Ngụy Đại Đồng chỉ nhìn thoáng qua sa bàn, đã lập tức phát hiện sự kì diệu trong đó, đủ để chứng minh kiến thức cơ bản của ông ta rất vững chắc.
“Cái sa bàn này là ta tùy tiện dùng bùn nặn lên, để Ngụy đại nhân chê cười rồi.”
Kim Phi vẫy tay.
Chế tạo mô hình cũng là kĩ năng cần thiết của chuyên ngành máy móc, lúc Kim Phi đi học, rất nhiều lần đi làm thêm đều là làm cái này.
Mặc dù sa bàn thủy lợi được làm ra không đạt tiêu chuẩn lắm, nhưng đều đưa ra đặc điểm của các vùng địa lí ở đập Đô Giang được.
“Tiên sinh khiêm tốn quá rồi, cái sa bàn này làm rất tốt!”
Ngụy Đại Đồng hình như đã quên mất cả sự tồn tại của Cửu công chúa và Khánh Hâm nghiêu, đi đến cạnh sa bàn, vừa cẩn thận quan sát, vừa ca ngợi: “Sông núi, sông ngòi, tất cả đều có, quả thật chính là sông Kim Mã thu nhỏ lại… A, đây là cái gì?”
Ngụy Đại Đồng chỉ vào một chỗ, hỏi: “Nơi này cũng không có lỗ, cả nơi này, cũng không giống…”
Chỗ ban đầu mà ông ta chỉ, là vị trí cửa cống của đập Đô Giang.
Trước kia cửa cống cũng không tồn tại, là cha con Lý Giang dẫn người dân đào xuyên qua núi Ngọc Lũy mới có.
Thế giới này không có Lý Băng, tất nhiên cũng không có cửa cống.
Nhưng trên sa bàn, Kim Phi lại để một cái lỗ trên núi Ngọc Lũy.
Còn chỗ về sau do Ngụy Đại Đồng chỉ, cũng là sửa đổi mà Kim Phi làm ra căn cứ vào đập Đô Giang.
“Sở dĩ sông Kim Mã thường xuyên bị ngập lụt thành họa, chính là vì núi Ngọc Lũy chặn nước sông chảy về hướng đông, mà đường sông ở phía tây quá hẹp, cho nên khi mực nước dâng lên, sẽ hình thành tình trạng đông hạn tây úng.”
Kim Phi lấy bản đồ phong thủy ra, chỉ vào vị trí núi Ngọc Lũy: “Nếu chúng ta đào một cái động ở núi Ngọc Lũy, rồi để dân phu xây con kênh, dẫn nước sông vào sông Giang An, sông Tẩu Mã, sông Bá Điều
Ba con sông này có hệ thống nước phức tạp, ba con sông, nước Dân Giang có thể tưới cho các nơi như Miên Dương, Xạ Hồng, Giản Dương, Tư Dương, Nhân Thọ, Thanh Thần, tưới hơn phân nửa đồng bằng Xuyên Thục, vượt qua hàng chục triệu đồng ruộng!
Cứ như vậy, không những có thể giải quyết vấn đề nạn ngập úng ở sông Kim Mã, còn có thể giải quyết vấn đề khô hạn của đồng bằng Xuyên Thục!”
Đập Đô Giang chủ yếu được tạo thành từ ba bộ phận là cửa cống, đập Phi Sa, cống phân luồng nước.
Giải thích cửa cống xong, Kim Phi lại giải thích về đập Phi Sa và cống phân luồng nước.
Đôi mắt Ngụy Đại Đồng mở to tròn xoe, hoàn toàn bị lời nói của Kim Phi dọa sợ.
Ông ta cho rằng Kim Phi muốn xử lí sông Kim Mã, là thừa dịp mùa xuân ít nước mưa, rửa sạch đường sông, mở rộng một chút, ai ngờ thế mà Kim Phi lại muốn đào xuyên qua núi Ngọc Lũy!
Dù đánh vỡ đầu ông ta, ông ta cũng không nghĩ ra biện pháp đào xuyên qua núi Ngọc Lũy, phân luồng nước sông.
“Trời ơi! Tiên sinh, sao ngài nghĩ ra biện pháp này vậy?”
Trong mắt Ngụy Đại Đồng đầy vẻ khiếp sợ.
Bao gồm cả hai huynh muội Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Mộ Lam lần đầu nghe được kế hoạch của Kim Phi, cũng như thế.