Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi vợ của Trần Văn Viễn biết Kim Phi sắp đến, cô ấy nhanh chóng chạy ra khỏi sân sau.

Đầu tiên cô ấy cúi chào Kim Phi, sau đó giải thích: "Tiên sinh, đêm qua Văn Viễn và ông Triệu đã trò chuyện đến tận hừng đông mới đi ngủ. Để ta đi kêu người gọi chàng ấy."

Nói xong, vẻ mặt cô ấy lo lắng nhìn Kim Phi vì sợ y sẽ tức giận.

Kim Phi cũng thường xuyên thức khuya làm việc, biết lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của Trần Văn Viễn nên không trách móc gì. Chỉ lo Phương Linh Quân cảm thấy Trần Văn Viễn hống hách nên đã giúp giải thích một chút.

"Ta quên mất, Trần tiên sinh cũng là cú đêm, có thói quen làm việc lúc nửa đêm."

Kim Phi cười nói với Phương Linh Quân: "Phương tiên sinh, chúng ta vào trong chờ một chút đi... Tiểu Liên muội, phiền cô giúp chúng ta pha chút trà."

“Được được! Kim tiên sinh, Phương tiên sinh mời vào trong ngồi trước một chút."

Tiểu Liên vui vẻ phấn khởi đi lấy nước.

Kim Phi dẫn Phương Linh Quân vào phòng làm việc của Trần Văn Viễn, ngồi xuống quanh bàn trà.

Tiểu Liên đi lấy nước đã trở lại, ngoài ra trên tay cô ấy còn cầm một cái bếp nhỏ.

Kim Phi cầm bếp lò đặt lên bàn, thấy Tiểu Liên có hơi hồi hộp nên thuận miệng hỏi: "Tiểu Liên muội, sống ở đây quen chưa?"

“Cũng đã dần quen rồi," Tiểu Liên gật đầu nói: "Trước đây ta còn chưa bao giờ dám nghĩ cả đời này mình sẽ có cuộc sống như bây giờ, cảm tạ Kim tiên sinh ngài đã dìu dắt."

Tiểu Liên từng là một cô gái đến từ một thanh lâu ở Tây Xuyên, còn Trần Văn Viễn cũng chỉ là một học giả nghèo túng ngồi dưới cầu chép thư.

Khi đó ước mơ lớn nhất của Tiểu Liên là một ngày nào đó mình có thể nhảy ra khỏi cái hố lửa của thanh lâu.

Ban đầu cô ấy cứ nghĩ đây sẽ là một giấc mơ sẽ không bao giờ thành hiện thực, nhưng kể từ khi Trần Văn Viễn quen biết Kim Phi, chưa được mấy ngày là cô ấy đã được kéo ra khỏi hố lửa.

Tiểu Liên sẽ không bao giờ quên được ánh mắt ghen tị hâm mộ và phấn khích của các chị em khi cô ấy rời khỏi thanh lâu.

Sau đó sự nghiệp của Trần Văn Viễn có thể nói là thuận buồm xuôi gió, một bước lên mây.

Cô ấy biết tất thảy những chuyện này đều là do Kim Phi mang đến.

Thế nên lòng biết ơn của cô ấy đối với Kim Phi là xuất phát từ tận đáy lòng, nên khi nhìn thấy y đã không tự chủ được mà có chút hồi hộp.

"Tiểu Liên muội nói như vậy là đã coi nhẹ Trần công tử rồi. Làng Tây Hà chúng ta đề cao sự cạnh tranh công bằng, Trần công tử có tài hoa và hết thảy mọi thứ có được đều là nhờ vào sự nỗ lực của bản thân anh ta."

Kim Phi mỉm cười xua tay, sau đó lại nói một chút chuyện trong nhà với Tiểu Liên.

Tiểu Liên cũng dần dần thả lỏng.

Ba người trò chuyện một lúc, Trần Văn Viễn ngáp dài đi tới.

Quen nhau đã lâu, Trần Văn Viễn cũng biết tính tình Kim Phi nên vẫn đến với bộ dạng đầu bù tóc rối chưa kịp sửa sang gì lại.

Nhìn thấy Phương Linh Quân cũng ở đó, Trần Văn Viễn vội ngần đầu lên, cúi người chào Phương Linh Quân: “Không biết Phương tiên sinh ở đây, tiểu sinh thất lễ quá!”

“Không sao, là ta quấy rầy Trần công tử nghỉ ngơi!"

Phương Linh Quân xua tay một cái.

"Phương tiên sinh tìm tiểu sinh có chuyện?" Trần Văn Viễn hỏi.

“Là ta có việc tìm người.”

Kim Phi nói kế hoạch của mình cho Trần Văn Viễn nghe, sau đó hỏi: “Phát hành tin sớm nhất là lúc nào?”

“Ta đã dành một vị trí đặc biệt trong phần sinh kế của người dân, bình thường đăng một số tin tức không quan trọng, nếu có tin khẩn cấp thì khu vực này mới có thể tạm thời điều chỉnh." Trần Văn Viễn suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì ngày mai cũng có thể đăng lên.”

"Vậy sắp xếp đi để làm càng sớm càng tốt."

Kim Phi lại trò chuyện với vợ chồng Trần Văn Viễn một lúc, sau đó mới đứng dậy chào ra về.

Đi vào trong sân, khi đang chuẩn bị lên xe ngựa, bỗng nhiên nhìn thấy một đám người từ sân bên cạnh lao ra ngoài, hò hét chạy về phía Kim Phi.

“Cảnh báo!”

Thiết Chùy hét lớn một tiếng, dẫn đội cận vệ của mình che trước mặt Kim Phi và Phương Linh Quân.

Trần Văn Viễn cũng giật mình, hét vào mặt những người chạy tới: "Các người đang làm gì vậy?"

"Tổng biên tập, mọi người nghe nói Kim tiên sinh đến đây nên đều muốn gặp ngài ấy một lần!"

Một thư sinh ăn mặc như một người đàn ông trung niên chạy tới, thở hổn hển nói: "Họ nói có một số câu hỏi và muốn phỏng vấn Kim tiên sinh!"

“Kim tiên sinh, Phương tiên sinh, những người này đều là ký giả của tòa soạn báo."

Tiểu Liên nhỏ giọng giải thích.

"Hóa ra là ký giả à," Kim Phi gật đầu, sau đó lớn tiếng nói: "Mọi người muốn hỏi cái gì? Ta có thể trả lời thì nhất định sẽ trả lời!”

Ký giả mình bồi dưỡng ra, bản thân mình không ủng hộ thì còn ai ủng hộ đây.

Các ký giả cũng không khách sáo, sôi nổi mở miệng hỏi:

"Kim tiên sinh, nghe nói Trần Vĩnh Trạch và Trần Chinh đã trốn thoát, liệu còn có thể bắt được không?"

“Kim tiên sinh, ngài định xử lý vấn đề Giang Nam thế nào?"

"Kim tiên sinh, ngài có nghĩ người Đảng Hạng sẽ phát động chinh chiến phía nam lần nữa không?"

"Kim tiên, ngài có dự định gì cho bước tiếp theo không?"

...

Các ký giải mồm năm miệng mười hỏi.

Kim Phi đứng trên xe ngựa, nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của ký giả.

Tất nhiên, Kim Phi chưa nói chuyện bố trí quân sự cụ thể thế nào.

Do lòng tò mò của ký giả quá lớn nên Kim Phi bị chặn lại hơn nửa giờ, cuối cùng Trần Văn Viễn phải mạnh mẽ giải tán các ký giả đi thì Kim Phi mới có thể đi được.

"Hôm nay thật sự là phiền Kim tiên sinh rồi."

Sau khi trở lại trường học, Phương Linh Quân xuống xe ngựa hỏi: "Tiên sinh, ngài còn muốn ra ngoài sao?"

Kim Phi rất coi trọng việc học. Nên có y ở trong làng Phương Linh Quân càng cảm thấy tự tin hơn.

“Nếu không có gì ngoài ý muốn, tạm thời hẳn là không ra ngoài.”

Kim Phi cười nói: “Nếu Phương tiên sinh có việc gì thì cứ đi tìm ta đi.”

Phương Linh Quân nói: “Được rồi! Kim tiên sinh ta muốn nhờ ngài đi giảng giúp ta vài câu được không? Các học trò đều rất mong ngóng được gặp mặt ngài một lần!"

“Lần sau đi," Kim Phi nói, vừa rồi bị các ký giả bao vây nên đầu y vẫn còn đau nhức, đành lắc đầu nói: “Mấy tháng nay không về nên có rất nhiều việc phải làm, chờ xong những việc này ta lại đến nữa.”

“Vậy ta không làm phiền Kim tiên sinh nữa!"

Phương Linh Quân cũng biết Kim Phi mới từ nơi khác trở về, nhất định có rất nhiều việc phải làm nên cũng không cố gắng thuyết phục y ở lại nữa.

“Tạm biệt!”

Kim Phi cúi chào Phương Linh Quân rồi lên xe ngựa.

Phương Linh Quân nhìn xe ngựa rời đi rồi mới quay lại sân.

Vừa bước vào sân đã thấy Lục Liễu đứng dưới mái hiên, ngơ ngác nhìn ra cửa.

Phương Linh Quân thấy vậy không khỏi thở dài.

Lục Liễu có dáng người và vẻ ngoài nổi bật, đồng thời còn cầm kỳ thi họa nên có rất nhiều học trò trong trường học thích cô gái này và cũng có rất nhiều người theo đuổi cô ấy.

Trong những người theo đuổi Phương Linh Quân thấy cũng có một số người có điều kiện không tệ.

Nhưng tất cả những người theo đuổi đều bị Lục Liễu từ chối.

Thậm chí bạn già của Phương Linh Quân còn nói chuyện này với Lục Liễu, nhưng Lục Liễu nói rằng cô ấy muốn làm thầy dạy học suốt đời.

Phương Linh Quân cứ tưởng rằng tâm tính Lục Liễu quá cao ngạo, nhưng bây giờ ông ta chợt hiểu ra có lẽ trong lòng Lục Liễu đã có người rồi.

Cũng chính vì vậy mà Phương Linh Quân mới thở dài.

Mặc dù bây giờ không có nhiều người biết tới thân thế của Lục Liễu, thậm chí càng có ít người chủ động đề cập đến nó hơn, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì trải nghiệm của Giáo Phường Ti sẽ luôn là vết nhơ đối với Lục Liễu.

Với thân thận bây giờ của Kim Phi, cho dù y không quan tâm nhưng khả năng để hai người đến được với nhau là rất nhỏ.

Huống chi Phương Linh Quân có thể thấy được, e là Kim Phi lại không hề có ý nghĩ như vậy với Lục Liễu.

“Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình!”

Phương Linh Quân thở dài, lắc đầu rồi đi về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK