Núi Ô Đầu bị tấn công, sở dĩ phó tướng của Trần An Tiệp có thể tập hợp những tướng bại trận không phải vì họ có niềm tin mà là do Trần An Tiệp là người nắm giữ đường núi và lương thực.
Địa hình trên núi Ô Đầu chật hẹp, sau khi lương thảo được chở tới, Trần An Tiệp vì để tiết kiệm diện tích, hơn nữa còn vì phòng ngừa bị nhắm tới, nên hắn tìm một số hang động dưới chân núi, bỏ lương thảo vào, sau đó chỉ đạo người trong tộc trông chừng.
Khi phi thuyền tấn công núi Ô Đầu, đống lương thảo này may mắn được an toàn.
Quân Tần Vương canh giữ núi Ô Đầu chỉ vì từ đây chỉ có một con đường để trở về đất Tần.
Sau khi phi thuyền tấn công, phó tướng dưới chân núi phái ngay người phong tỏa con đường này.
Đám binh lính chạy trốn từ trên núi Ô Đầu xuống không quen thuộc địa hình xung quanh, căn bản không thể trốn thoát.
Vả lại nếu có quen thuộc địa hình, biết được lối đi cũng sẽ không dễ mà đi được.
Bây giờ người dân ở phía tây của đất Tần đều được sơ tán đến Xuyên Thục, mấy trăm dặm từ phía đông của kênh Hoàng Đồng không có một bóng người, xung quanh chỉ có núi non cằn cỗi, bọn họ rời khỏi núi Ô Đầu chỉ sợ ngay cả đồ ăn cũng không tìm được.
So với chết đói thì thà tiếp tục đợi ở núi Ô Đầu còn tốt hơn. Đợi ở đây ít ra sẽ không bị chết đói.
Phần lớn binh sĩ đều cho rằng phi thuyền có thể dùng được, tốt nhất là nên lui quân, không ngờ rằng Trần An Tiệp đã sớm mất tích?
Nhưng ai ngờ trước khi kịp rút quân, bọn họ đã phát hiện Trần An Tiệp đã trở lại, hơn nữa đêm hôm đó còn triệu tập tập một cuộc họp với những tướng lĩnh cấp cao còn sống sót để tiến hành sắp xếp lại biên chế.
Quân Tần Vương trước kia còn có biên chế, chỉ là do quá nhiều người đã chết trên núi Ô Đầu nên mới giảm nhân số mà thôi.
Trước kia cả đội có hàng trăm người, bây giờ chỉ còn lại có mấy chục người, thậm chí chỉ còn mười mấy người.
Cái gọi là sắp xếp lại biên chế chính là hợp nhất mấy đội trăm người thành một đội, hai ba đại đội hợp lại thành một đại đội mà thôi.
Binh lính ở đội trăm người đều quen biết nhau nên Trần An Tiếp chỉ cần gây áp lực một ngày đã sắp xếp lại được biên chế.
Lần này Trần An Tiệp không giở thủ đoạn với Lý Lăng Duệ nữa. Rạng sáng hôm sau khi việc sắp xếp biên chế hoàn tất, Trần An Tiệp hạ lệnh toàn quân di chuyển về hướng kênh Hoàng Đồng.
Lần này xem như đã dọa đám binh lính sợ hãi.
Mấy ngày trước trận oanh tạc còn diễn ra ngay trước mắt họ nên mới rút quân trở về đây, ai ngờ được Trần An Tiệp lại bắt họ chủ động đi tấn công kênh Hoàng Đồng cơ chứ?
Đây không phải là đưa bọn họ vào chỗ chết ư?
Doanh trại quân Tần Vương lúc này nhốn nháo cả lên!
Nhưng Trần An Tiệp không phải là loại tướng quân quần là áo lượt ngông cuồng, hắn đã đoán trước được tình huống này trên đường từ doanh trại Nam Chinh trở về.
Ngay khi binh lính Tần Vương bắt đầu náo loạn, một giáo úy là thân tín của Trần An Tiệp đã dẫn người lao ra tóm lấy mấy binh sĩ đang vui vẻ nhảy múa, không nói hai lời mà chém luôn.
Hai binh lính còn lại lâm vào kinh hoàng.
Trần An Tiệp nhận thấy thời cơ đã đến, chủ động mang theo hai đội ngũ thân tín bắt đầu lên đường tới kênh Hoàng Đồng.
Mọi người đều có tâm lý đi theo đồng đội, đặc biệt là ở thời điểm này, thái tử điện hạ cũng chủ động dẫn đầu, những người còn lại chủ động đi theo.
Rất nhanh sau đó hơn mười ngàn tàn quân Tần Vương dưới sự chỉ đạo của Trần An Tiệp đi về phía kênh Hoàng Đồng.
Không bao lâu sau khi nhóm trinh sát do Lý Lăng Duệ phái tới báo Trần An Tiệp đã lên đường, hai làn khói cuộn lên mù mịt.
Đây là tín hiệu mà nhóm trinh sát thỏa thuận trước với Lý Lăng Duệ, ngụ ý Trần An Tiệp đã lên đường.
Tại doanh trại quân Đảng Hạng, Lý Lăng Duệ bắt đầu chuẩn bị ngay sau khi Trần An Tiệp rời đi. Sau khi nhận được tin tức, hắn lập tức tuyên bố đại quân chạy thật nhanh về phía nam.
Quần Tần Vương và quân chinh chiến phía Nam có động thái lớn như vậy, đương nhiên không thể qua mắt được lính trinh sát và đội tình báo của Hàn Phong.
Một giờ sau khi quân trinh sát của Đảng Hạng đốt khói báo hiệu, Kim Phi đã nhận được tin quân Tần Vương và quân chinh chiến phía Nam đang tiến quân.
“Quân Tần Vương từ lúc nào đã trở nên dũng cảm như vậy?”
Sau khi Kim Phi nhận được tin có chút kinh ngạc.
Quân chinh chiến phía Nam có thể sẽ tới, Kim Phi đã sớm dự đoán trước nên đã làm xong công tác chuẩn bị ứng phó.
Nhưng phản ứng của quân Tần Vương lại khiến Kim Phi rất bất ngờ.
Không phải do Kim Phi khinh địch, mà là do nhân viên hộ tống và quân Tần Vương đã giao chiến rất nhiều lần, quân Tần Vương ở núi Ô Đầu cũng đã chiến đấu hai lần với tiêu cục Trấn Viễn.
Trong hai trận chiến trước, lần nào quân Tần Vương cũng bị đánh bại.
Đặc biệt là lần thứ hai, khi phi thuyền còn cách doanh trại hai ba dặm chúng đã bỏ chạy.
Tác phong của một đội khó có thể thay đổi trong thời gian ngắn, khi tiêu cục Trấn Viễn mới được thành lập, cũng phải qua vài lần trấn áp bọn thổ phỉ mới có thể gây dựng tên tuổi và trở nên lớn mạnh hơn.
Theo lý thuyết với thương vong lớn như vậy ở núi Ô Đầu lần này, ngay cả đội quân tinh nhuệ nhất của Tần Vương cũng phải bị đánh tan mới đúng, kết quả lần này quân Tần Vương không những không chạy trốn mà ngược lại còn chủ động tấn công kênh Hoàng Đồng, việc này khiến Kim Phi không tài nào hiểu được.
“Hầu Tử, ngươi chắc chắn lần này thương vong ở núi Ô Đầu nghiêm trọng chứ?”
Việc này quá mức khác thường, không chỉ Kim Phi không đoán ra được, ngay cả Trương Lương cũng có chút hoài nghi lính trinh sát nói dối.
Mặc dù anh ta biết khả năng này rất thấp, nhưng ngoài cách giải thích này, Trương Lương quả thực không nghĩ tới cách nào khác.
“Lương ca, huynh cũng biết Lão Tam, Lão Tứ mà, bọn họ khẳng định sẽ không nói dối”, Hầu Tử nói: “Hơn nữa, hôm qua ta cũng tới gần núi Ô Đầu xem xét rồi, máu nhuộm đỏ cả vách núi, chắc chắn rất nhiều người đã chết!”
Kim Phi cho phi thuyền tấn công núi Ô Đầu, trừ thí nghiệm khinh khí cầu tấn công Hải Đông Thanh ra, mục đích khác chính là mở đường tiếp tế hậu cần.
Cho nên mấy ngày gần đây Hầu Tử vẫn luôn để ý tới tình hình ở núi Ô Đầu.
Một khi tàn quân của Tần Vương dưới chân núi Ô Đầu bị phân tán hết, anh ta sẽ phái người thông báo cho đoàn hậu cần vận chuyển vật liệu tới kênh Hoàng Đồng.
Vì chuyện này mà trước đó hai ngày Hầu Tử còn đích thân tới núi Ô Đầu một chuyến, chiều hôm qua mới trở về.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy nhỉ?” Trương Lương cau mày nói: “Một đội quân sao có thể thay đổi lớn như vậy chứ?”
“Hầu Tử, lập tức phái người đi xem xét quân Tần Vương, xem chủ soái là ai!”
Kim Phi đột nhiên nghĩ tới một khả năng.
Khi một đội quân đột nhiên thay đổi từ mấy tên lính ẻo lả thành đám lính dũng cảm, khả năng lớn nhất là chủ soái đã thay đổi, từ một kẻ yếu đuối thành một người cứng rắn!
“Rõ!” Hầu Tử nhanh chóng bước ra khỏi phòng chỉ huy.
Mặc dù hiện tại trinh sát của Tần Vương đã rút lui rất nhiều, nhưng muốn nhìn rõ cờ hiệu của quân Tần Vương thì nhất định phải tới gần trinh sát.
Thế là phải đến chiều ngày hôm sau Hầu Tử mới nhận được tin tức.
“Tiên sinh, ngài đoán không sai, cờ của quân Tần Vương đã được thay thế bằng cờ rồng có viền vàng!”
Ở thời phong kiến, rồng vàng chính là biểu tượng của hoàng thất.
Toàn bộ đất Tần, nơi có thể sử dụng cờ rồng vàng, ngoại trừ Tần Vương ra thì chỉ có thái tử và hoàng tử mới dùng được thôi.
Dựa theo quy củ, cờ rồng vàng có viền là đại diện cho thái tử.
Trong nháy mắt Kim Phi đã hiểu ra, thái tử của tiểu triều đình Tần Vương đang ở đây!
“Lương ca, thái tử đất Tần là ai?”
Kim Phi nghiêng đầu nhìn Trương Lương.
Tần Vương có quá nhiều con trai, tiểu triều đình mới thành lập được trong thời gian ngắn, Kim Phi quả thực không biết Tần Vương đã phong đứa con trai nào làm thái tử.