Vốn định đợi mưa tạnh rồi về, nhưng đợi mãi tới khi trời sắp tối, mưa cũng không có dấu hiệu dừng lại.
Ngay lúc Thiết Chùy định sắp xếp một thân vệ về đánh xe ngựa của Kim Phi tới, thì mọi người nhìn thấy xe ngựa của Quan Hạ Nhi từ từ lao ra khỏi màn mưa.
Xe ngựa dừng ở cửa kho lương thực, Quan Hạ Nhi nhảy từ trong xe ngựa xuống.
"Ngụy tiên sinh!"
Quan Hạ Nhi lên tiếng chào Ngụy Vô Nhai, rồi ôm một bao quần áo đi tới bên cạnh Kim Phi.
Cô sợ Kim Phi mắc mưa, cho nên mang theo một bộ quần áo để thay giặt, sờ quần áo của Kim Phi một chút, phát hiện vẫn khô ráo, nên lại đặt túi quần áo lại xe.
A Liên đi theo tới lôi hai cái túi từ trong xe ra, hét lên với Thiết Chùy: "Đừng ngẩn ra đó nữa, đây là áo mưa mang cho các ngươi."
Thiết Chùy vừa rồi còn đang rầu rĩ trở về thế nào đây, giờ nghe vậy thì nhanh chóng dẫn người tới vác túi đi.
"Ngụy tiên sinh, ta quay về sẽ sắp xếp xe ngựa tới, đưa lương thực đến Trường Xà Câu." Kim Phi quay đầu nói.
"Trời mưa lớn như thế, không thì để ngày mai lại tới kéo đi?"
"Vừa rồi không ít hạt thóc đều dính mưa, nếu tối hôm nay không trải ra, thì đêm nay sẽ toả nhiệt, ngày mai sẽ hỏng mất." Kim Phi lắc đầu.
"Vậy được, nghe theo tiên sinh!"
Ngụy Vô Nhai gật đầu, đưa Kim Phi lên xe ngựa.
Sau khi thí nghiệm ở mảnh ruộng kia, Kim Phi phát hiện diện tích đổ rạp lớn hơn, gần như cây lúa trong cả mảnh ruộng đều đổ.
Không chỉ có một mảnh ruộng này, mà trong các mảnh ruộng khác trên đường đi qua, Kim Phi phát hiện hoa màu đổ rạp cũng rất nhiều.
Hoa màu trưởng thành rồi, tạm thời không cắt thì cũng không có vấn đề lớn, nhưng một khi đã đổ xuống, rất nhanh sẽ bị mầm mới nảy lên che nát.
Trên đường đi, lông mày Kim Phi chưa từng giãn ra.
Sau khi đi vào thôn, Kim Phi không quay về, mà cho xe ngựa dừng ở cửa viện Khu Mật.
"Hạ Nhi, ta và Vũ Dương không thể về ăn cơm được, ăn chút ở nhà ăn là được rồi, các ngươi không cần chờ." Kim Phi đẩy cửa xe ngựa, nói với Quan Hạ Nhi.
Viện Khu Mật có nhà ăn, trên đường đi, Quan Hạ Nhi cũng phát hiện sự lo lắng của Kim Phi, thế là ngoan ngoãn gật đầu.
Kim Phi nhảy xuống xe ngựa, nhân viên hộ tống đứng ở cửa viện Khu Mật lập tức chạy tới mở ô che cho Kim Phi.
"Thiết Chùy, đi thông báo cho Tiểu Ngọc và Trần công tử, kêu bọn họ tới đây một chuyến."
Kim Phi lại dặn dò Thiết Chùy một tiếng, nhận ô che mưa từ trong tay nhân viên hộ tống, đi đến ngự thư phòng.
Đến ngự thư phòng, Cửu công chúa đang vùi đầu xem tấu chương, thấy Kim Phi đến, còn tưởng y đến gọi mình về ăn cơm: "Phu quân, chàng chờ chút, ta xem nốt hai bản tấu chương này rồi sẽ quay về."
"Hôm nay không về ăn cơm được, ta gọi Tiểu Ngọc và Trần công tử rồi, lát nữa kêu nhà ăn đưa chút cơm tới là được." Kim Phi ngồi đối diện Cửu công chúa.
"Sao thế?" Cửu công chúa buông tấu chương xuống.
"Cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là hôm nay trời mưa to gió lớn, ta muốn kêu bọn họ sắp xếp người đi điều tra một chút xem phạm vi bão tố lần này lớn bao nhiêu, chúng ta cũng dễ tính được biện pháp ứng phó." Kim Phi trả lời.
"Buổi chiều mưa gió rất lớn sao?" Cửu công chúa đứng dậy hỏi.
Cô ấy ngồi trong thư phòng phê duyệt tấu chương cả chiều, chỉ biết là trời mưa, nhưng lại không biết hoa màu bị phá đổ.
"Rất lớn." Kim Phi gật đầu: "Lúc ta trở về có đi qua xưởng nung gạch, mấy đê lò bên kia sắp đầy hết rồi, nước trong mương nước cũng dâng cao rất nhanh."
Làm gạch cần phải đào đất, thời gian dài, đã đào mấy đường ra hầm lò bên cạnh lò gạch.
Đường hầm lò thật ra chính là đập chứa nước cỡ nhỏ, nối liền với mấy mương nước, bình thường lúc trời mưa, mưa xung quanh làng đều sẽ thông qua mương nước tụ họp về đường hầm lò, để đến khi cấy mạ thì dùng.
Thời gian trước, nước trong đường hầm lò chỉ cao một nửa, nhưng vừa rồi Kim Phi đi qua, nước trong mấy đường hầm lò đều đã dâng lên một lượng lớn.
"Nếu chỉ mưa thôi thì cũng không sao, nhưng mấu chốt là còn có gió lớn, hoa màu bị gió làm đổ rất nhiều." Kim Phi lo lắng nói.