Kim Phi lấy giấy bút viết nhanh một tờ giấy giao cho Thiết Chùy: "Ngươi giao cái này cho Đại Cường, bảo anh ta sắp xếp người cùng với Tiểu Triệu đi đến doanh trại thủy quân một chuyến!"
Thủy quân suy cho cùng cũng là đơn vị quân sự, sắp xếp cho người dân sẽ không dễ dàng như bên công xưởng, nhất định phải có người của quân đội đi cùng mới được.
“Tiên sinh, có lẽ có gián điệp trong số dân tỵ nạn, cứ để cho bọn họ vào doanh trại thủy quân như vậy, có phải là có không thích hợp không?”
Từ Cương thấy Kim Phi viết xong tờ giấy, mặt đầy lo lắng hỏi.
“Đúng là bình thường thì không thích hợp, nhưng trong thời điểm bất thường thì nên dùng phương pháp bất thường.” Kim Phi thở dài: “Bây giờ đã không còn nơi nào để ổn định bọn họ nữa rồi!”
Chiến tranh là con đường phát triển khoa học công nghệ nhanh nhất, mỗi loại khoa học kỹ thuật xuất hiện, đều cần cân nhắc là liệu nó có thể áp dụng vào lĩnh vực quân sự được hay không.
Kim Phi cũng không ngoại lệ, nếu có phát minh mới, thì điều đầu tiên nghĩ đến là nó có thể sử dụng trong quân đội được hay không.
Trước đây y không quen Trịnh Trì Viễn, nên vẫn còn cảnh giác thủy quân, nhưng sau khi trở thành cộng sự một thời gian dài, Kim Phi đã đưa rất nhiều nhân viên hộ tống vào thủy quân, về cơ bản y hoàn toàn tín nhiệm Trịnh Trì Viễn và thủy quân, không chỉ liên tục cung cấp cho thủy quân tàu chiến trang bị máy hơi nước, mà còn đưa cho thủy quân không ít phát minh mới.
Vì để đề phòng gián điệp lấy trộm tư liệu thuyền bè, nên độ bảo mật của thủy quân rất cao.
Nếu có nơi khác để ổn định dân tỵ nạn, thì Kim Phi sẽ không chọn doanh trại thủy quân.
Nhưng bây giờ nhà tái định cơ cho dân tỵ nạn vẫn chưa xây xong, cũng không thể bố trí dân tỵ nạn ở trong nhà xưởng chứ?
Nếu làm như vậy, nhà xưởng sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn, Kim Phi không cho phép chuyện này xảy ra.
Bây giờ doanh trại thủy quân gần như đã trống rỗng, những con tàu chở các loại thiết bị hoặc là bị Trịnh Trì Viễn đưa đến nước K, hoặc bị phái ra ngoài tuần tra, hoặc là hộ tống đội vớt rong và đội đánh bắt, chỉ có một vài chiếc tàu còn đậu ở Đông Hải.
Trước đây doanh trại thủy quân cũng đã được mở rộng, diện tích rất lớn, chỉ cần chừa ra một khoảng để làm nơi ở cho binh lính thủy quân và tàu thuyền là được.
Điều mà người như Từ Cương theo đuổi không phải là tiền tài và quyền lực, mà là để lại danh tiếng trong sử sách là kiên cường, chính trực trong việc khuyên răn công lý, vì thế ông ta không sợ người làm quan mắng ông ta, thậm chí cũng không sợ Kim Phi và Cửu công chúa xử phạt.
Người làm quan càng mắng ông ta, Kim Phi và Cửu công chúa sẽ xử phạt càng ác, điều đó càng có nghĩa công việc của ông ta càng xuất sắc.
Nhưng ông ta sợ người dân mắng ông ta.
Cho nên dù cảm thấy Kim Phi bố trí dân tỵ nạn trong doanh trại thủy quân có hơi không ổn, nhưng Từ Cương chỉ nhắc đến, thấy Kim Phi vẫn kiên trì, nên ông ta cũng không phản đối nữa, bằng không nếu truyền ra tin đồn ông ta sẽ trở thành kẻ xấu giết người tỵ nạn.
Mặc dù Kim Phi nói để Đại Cường bố trí người đến thủy quân chào hỏi trước, nhưng Đại Cường đã tự mình đi cùng với cận vệ của Kim Phi đến thủy quân.
Có giấy Kim Phi viết, còn có Đại Cường đi theo, người trong thủy quân đương nhiên rất hợp tác.
Đêm hôm đó, những người dân tỵ nạn còn lại đã được sắp xếp vào trong doanh trại thủy quân.
Vốn là nhà ở tập thể chỉ có tám người nay đã thành mấy chục người, lúc trước mỗi người ngủ một giường, bây giờ phải ngủ ít nhất hai người một người lớn một trẻ em, hoặc một người lớn ba trẻ em.
Mái hiên và hành lang cũng đông nghẹt người, thậm chí đến cả nhà xí cũng có người ở.
Nhưng trong số dân tỵ nạn không ai than phiền dù chỉ một câu, bởi vì những người phàn nàn đã bị đuổi ra ngoài.
Mặc dù nhà ở tập thể chật chội, nhưng dù gì vẫn có chỗ che mưa che nắng, còn tốt hơn phải ở bên ngoài dầm mưa.
Lúc này trời đã tối đen, đứng trên khán đài cũng không nhìn rõ bên dưới, chỉ có thể nhìn thấy những cây đuốc đang cháy, nên Kim Phi dẫn người xuống khán đài.