Cô vội vàng xua tay nói: “Tỷ mau đi bận việc đi, nhưng cũng nhớ chú ý sức khỏe. Tướng công với Tiểu Bắc đều không có ở đây, ta lại vô dụng, nếu muội mệt mỏi đâm ra đau ốm thì ta thật không biết làm sao bây giờ.”
“Hạ Nhi, đừng nói bản thân như vậy, ai nói tỷ vô dụng chứ?”
Đường Đông Đông duỗi tay ôm vai Quan Hạ Nhi: “Phi ca nói, mỗi người đều có sở trường của riêng mình, đôi khi chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp để thể hiện mà thôi, với cả, xà phòng thơm và nước hoa tỷ làm ở kinh thành có không biết bao nhiêu là quý phu nhân tranh nhau mua đấy, sau này không được nói như thế đâu…”
Trước đây Quan Hạ Nhi quá tự ti, bị người ta mắng vài câu cũng chẳng sao, một mình khóc một hồi thì cũng qua hết.
Vậy nhưng hiện tại bị Đường Đông Đông khen như thế thì lập tức thẹn thùng đỏ mặt, đẩy Đường Đông Đông ra ngoài sân: “Ta được đến đâu thì đều tự mình hiểu rõ, muội mau đi bận việc đi.”
Đường Đông Đông bị Quan Hạ Nhi chọc cười.
Căng thẳng trong lòng cũng tiêu tan không ít.
Cô ấy duỗi tay khẽ vỗ về, cười bảo: “Chà, còn xấu hổ nữa!”
“Sao lại học theo thói mặt dày của Tiểu Bắc thế hả?”
Quan Hạ Nhi bị trêu đùa, tức giận đến mức giậm chân.
Đường Đông Đông cười phất tay, xoay người rời đi.
Trưa hôm đó, Chung Linh Nhi đang ở Quảng Nguyên nhận được lệnh của Đường Đông Đông và Quan Hạ Nhi, bắt đầu chuẩn bị công tác di dời.
Vị trí khác nhau thì những việc phải chú ý cũng khác nhau.
Chung Linh Nhi là người phụ trách ở Quảng Nguyên, bình thường mối quan tâm lớn nhất chính là cửa hàng ở Quảng Nguyên này.
Cô ấy đã cực kỳ quen thuộc với thành Quảng Nguyên và các khu vực chung quanh.
Thấy Đường Đông Đông yêu cầu cô ấy tìm một vị trí ở ngoài thành để chuyển thương hội cùng tiêu cục qua đó, Chung Linh Nhi lập tức nghĩ đến một tòa nhà ở ngoài cổng thành Tây.
Tòa nhà này là của một nhà địa chủ, cách cổng thành Tây rất gần, diện tích cũng rất rộng, cực kỳ phù hợp yêu cầu của tiêu cục và thương hội.
Địa chủ già đã bệnh chết vào mùa thu, đứa con trai duy nhất hiện giờ đang làm quan nhỏ ở Trung Nguyên, không muốn trở về, còn đưa mẫu thân lẫn người hầu về hết Trung Nguyên.
Hiện giờ tòa nhà cũ chỉ có một lão quản gia cùng một người gác cổng già ở lại trông tòa nhà.
Con trai của địa chủ đang chuẩn bị nhập hộ tịch ở Trung Nguyên, dặn dò lão quản gia bán tòa nhà đi.
Nhưng vì chào giá quá cao, lão quản gia lại không dám tự mình giảm giá, đến giờ vẫn chưa có ai mua.
Khoảng thời gian trước Đường Đông Đông nhập vải với số lượng lớn, Chung Linh Nhi tìm kiếm kho hàng khắp nơi thì phát hiện tòa nhà này, lúc ấy đã nhắm sẵn rồi.
Chỉ là vì giá cả đúng là cao hơn hẳn giá thị trường nên chưa ra tay, chuẩn bị chờ đường Tiểu Bắc trở về thì xin chỉ thị rồi quyết định.
Hiện giờ Đường Đông Đông bảo cô ấy chuyển nhà, Chung Linh Nhi quyết định không đợi thêm nữa, lập tức dẫn người ra khỏi thành.
Trước khi con trai của địa chủ rời đi thì đã định sẵn một mức giá, sau đó giao khế ước nhà cho lão quản gia, để lão quản gia toàn quyền xử lý.
Chung Linh Nhi rất dứt khoát về mặt giá cả, lão quản gia đương nhiên sẽ không gây khó dễ với cô ấy, sáng sớm hôm sau ông ta đi cùng với Chung Linh Nhi đến quận thành, sang tên tòa nhà cho thương hội Kim Xuyên.
Sau đó cùng ngày, thương hội và tiêu cục bắt đầu chuyển nhà.
Thành Quảng Nguyên là một trong những trú điểm quan trọng của tiêu cục Trấn Viễn, tập trung đông đảo số lượng nhân viên hộ tống.
Thương hội cũng không thiếu xe đẩy, cho nên tốc độ chuyển nhà rất nhanh chóng, chỉ mất hai ngày là đã chuyển toàn bộ đến tòa nhà ngọai thành.
Trong hai ngày này, Chung Linh Nhi không chỉ phái người thông báo các thanh lâu địa chỉ cửa hàng mới, mà còn phái người tuyên truyền khắp nơi trong thành, báo cho người dân sau này mua muối thì hãy đến ngoài cổng thành Tây.
Có không ít người đan sợ hãi thương hội Kim Xuyên không buôn bán nữa, về sau sẽ không mua được muối ăn vừa ngon vừa rẻ, bèn nhao nhao chạy đến cổng thành Tây tranh nhau mua muối ăn.
Thanh lâu phát hiện ra chuyện này cũng lập tức tranh mua xà phòng thơm.
Việc buôn bán của thương hội Kim Xuyên không những không bị ảnh hưởng gì, ngược lại còn xảy ra tình trạng khách tranh nhau mua.