Nghe Thủy Oa nói thế, Thẩm Tú Tú lập tức nở nụ cười, cô bé bước lên một bước ôm lấy cánh tay cậu bé.
Thủy Oa vốn không có ý thức sự khác biệt giữa nam và nữ, nhưng ở trên thuyền, cậu bị thủy thủ và nhân viên hộ tống trêu chọc nhiều, nên rốt cuộc cậu cũng biết thẹn thùng.
Sau khi bị Thẩm Tú Tú ôm cánh tay, cậu muốn giãy ra theo bản năng, nhưng nghĩ đến thân thế của cô bé, cậu lại nhịn xuống.
Hai người, một trước một sau, đi dọc theo đường nhỏ ven biển tiến về phía bắc.
Vừa đi không xa, Thủy Oa đã nhìn thấy một cụ già còng lưng trên con đường nhỏ, đang lảo đảo chạy chậm về phía trước.
Thủy Oa nhìn kĩ, hóa ra đúng là ông Quy.
Trong ấn tượng của cậu bé, ông Quy người cũng như tên, làm gì cũng chậm rì rì.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy ông Quy chạy.
Thủy Oa kéo tay Thẩm Tú Tú cùng chạy.
Mấy tháng không gặp, ông Quy dường như đã già hơn, lưng cũng còng hơn nữa.
“Ông Quy, sao ông lại đến đây?”
Thủy Oa thở hồng hộc, hỏi.
“Anh hùng viễn chinh của chúng ta đi tiêu diệt thổ phỉ đã về, ông phải đi đón đây này!”
Ông Quy cười trêu.
Ban đầu ông ấy định đi đánh cá từ sáng sớm, nhưng vừa đến bờ biển thì nghe nói số hiệu Kim Xuyên đã trở lại, ông Quy một lòng lo lắng cho Thủy Oa.
Thủy Oa chính là người thân duy nhất của ông Quy, sau khi số hiệu Kim Xuyên rời bến, ông Quy vẫn luôn lo lắng cho Thủy Oa.
Lo lắng hãi hùng, chờ đợi mòn mỏi đã lâu, rốt cuộc chờ đến ngày số hiệu Kim Xuyên quay về.
Ngay cả thuyền của mình ông Quy cũng không màng, ông vội vàng chạy dọc bờ biển hướng về chợ.
Nhìn thấy Thẩm Tú Tú nắm chặt vạt áo của Thủy Oa, ông Quy càng cười vui hơn.
Khuôn mặt già đầy nếp nhăn giờ như một bông hoa cúc nở rộ: “Thủy Oa, đấy là cô bé con nhà ai?”
“Cô ấy tên là Thẩm Tú Tú, người nhà bị cướp biển hại chết, lần này chúng cháu đi Đông Dương là báo thù cho cô ấy đấy!”
Thủy Oa nói: “Thái đại ca bảo cháu chăm sóc cô ấy, cháu thấy cô ấy không có nhà, nên mang cô ấy về cùng!”
Ở trên thuyền, Thẩm Tú Tú đã nghe Thủy Oa nhắc đến ông Quy không biết bao nhiêu lần rồi, cô bé thấy ông Quy đang nhìn mình thì đỏ mặt, buông vạt áo của Thủy Oa ra, quỳ trên mặt đất dập đầu trước ông Quy: “Ông Quy, Tú Tú xin dập đầu trước ông!”
“Mau đứng lên mau đứng lên!”
Ông Quy vội vàng kéo tay Thẩm Tú Tú: “Thật là một cô bé đáng thương, cháu chắc đói bụng lắm, ông hôm nay vừa mới bắt được mấy con cá ngon, về thôi, để ông hấp cá cho các cháu ăn!”
“Vâng,” Thẩm Tú Tú gật đầu: “Trên thuyền Thủy Oa hay kể ông Quy hấp cá cực kỳ ngon, hôm nay cuối cùng cháu cũng được ăn rồi!”
“Yên tâm mà ăn, nhiều lắm!”
Ông Quy vung tay, trong ánh nắng chiều, một già hai trẻ dọc theo bờ biển đi về nhà.
Không biết ông Quy nói gì mà khiến Thủy Oa và Thẩm Tú Tú cười to, làm cho các công nhân đi làm sớm phải quay đầu nhìn, sau đó họ cũng nở nụ cười theo.
Tới cổng nhà ông Quy, Thẩm Tú Tú không khỏi nhíu mày.
“Ông ơi, sao ông lại mua nhà của ông A Minh?”
“Sao vậy cháu?” Ông Quy hỏi.
Thẩm Tú Tú do dự một lát, không nói gì.
Nhưng người già tâm tư tỉ mỉ, tuy ông Quy chưa từng được đi học, nhưng ông đã sống vài thập niên, suy nghĩ của Thẩm Tú Tú sao có thể qua mắt ông?
Ông cười tủm tỉm, hỏi: “Có phải căn nhà này có người chết rồi không?”
“Ông biết rồi ạ?” Thẩm Tú Tú kinh ngạc hỏi: “Ông biết rồi mà còn mua sao ông?”