“Ca ca của cô điều tới ba nghìn cựu binh quân Uy Thắng ư?” Kim Phi ngạc nhiên hỏi.
Qua việc Khánh Mộ Lam tới đây, Kim Phi cũng đoán được Khánh Hâm Nghiêu hẳn sẽ không làm qua loa có lệ với y, nhưng không ngờ anh ta lại phái tới ba nghìn cựu binh tới.
Quân Uy Thắng là đội quân tinh nhuệ nhất của Khánh Hâm Nghiêu.
Trước khi tuyển thêm người, tổng cộng chỉ có năm nghìn người, qua mấy trận chiến liên tiếp nhau, số người còn lại của hai tháng trước không tới bốn nghìn người, cho nên Khánh Hâm Nghiêu đã xin Cửu công chúa mở rộng thêm.
Tuy rằng sau khi tuyển thêm người đã lên tới chín nghìn, nhưng hơn nửa trong số này là tân binh.
Chênh lệch giữa tân binh và cựu binh phải nói là rất lớn.
Nhiều tân binh trong quá trình huấn luyện không có vấn đề gì, nhưng khi ra chiến trường nhìn thấy máu, có những người bị dọa sợ.
Trong mười tân binh, ít nhất có tới ba người không đỡ nổi trận chiến đầu tiên của mình.
Nếu như bất hạnh bị phân tới những doanh trại của đội tiên phong hay các kiểu như vậy, tỷ lệ tử vong của tân binh lại càng cao, trong mười người mà sống sót được một người đã là cao rồi.
Quân Uy Thắng tổng cộng có gần bốn nghìn cựu binh, Khánh Hâm Nghiêu phái tới ba nghìn người, thật sự nằm ngoài suy đoán của Kim Phi.
“Ca ca ta nói, người Thổ Phiên trong một thời gian nữa sẽ không dám tấn công, nếu có tấn công thật, các cựu binh mang theo tân binh có thể trụ được một thời gian, trụ được cho tới khi Vũ… bệ hạ phái người tơi tiếp viện, cho nên thành Tây Xuyên bây giờ cũng ổn hơn thành Du Quan.”
Khánh Mộ Lam giải thích thêm: “Đúng rồi, Trần Phượng Chí và tiểu đoàn Thiết Hổ cũng tới.”
Quân Uy Thắng là đội quân tinh nhuệ dưới trướng Khánh Hâm Nghiêu, tiểu đoàn Thiết Hổ lại là quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ, không kém gì chiến đội giáp đen của Kim Phi.
Nghe thấy Khánh Hâm Nghiêu phái cả tiểu đoàn Thiết Hổ tới, Kim Phi cảm động, xoay người hướng về phía Khánh Mộ Lam, ôm quyền: “Đa tạ!”
“Bệ hạ làm chủ, chúng ta là quân thần, đương nhiên phải dốc hết sức để làm, ngài cảm ơn cái gì?”
Khánh Mộ Lam khoát tay: “Về sau nếu có thể, nhờ chuẩn bị cho chúng ta một lô súng kíp đấy, thứ này dùng tiện hơn cung nỏ nhiều!”
Sau khi lên thuyền, Khánh Mộ Lam nhìn thấy các nữ công nhân đang luyện súng thì hâm mộ muốn chết.
Nếu lúc đó cô ấy có súng kíp này, Gada làm gì có cửa mà công phá thành Tây Xuyên?
“Yên tâm, sau này sẽ đưa cho các cô!”
Kim Phi gật đầu đồng ý.
Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài đều là anh họ của Cửu công chúa, hai người họ vẫn luôn ủng hộ Kim Phi. Đối với y, hai người này chỉ đứng sau tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn.
Nếu tương lai có thể sản xuất súng kíp với số lượng lớn, cung cấp cho Khánh Hâm Nghiêu và quân Uy Thắng không phải là không thể.
Dù sao công thức sản xuất thuốc súng vẫn nằm trong tay Kim Phi, không có thuốc súng, súng kíp cũng chỉ là một cây gậy nhóm lửa, y không cần phải lo lắng.
“Mộ Lam, cô định đi Kim Xuyên tiếp hay đi thành Du Quan cùng ta?”
Kim Phi hỏi: “Nếu cô muốn đi Kim Xuyên, vậy ta sẽ sai người dừng thuyền cho cô xuống.”
“Đương nhiên là đi thành Du Quan rồi!”
Khánh Mộ Lam không chút do dự nói: “Hiếm có cơ hội được thấy cảnh tiên sinh đích thân dẫn binh xuất chinh, ca ta nói rồi, để ta đi theo tiên sinh học hỏi cách đánh trận.”
“Vậy cô đi tìm Tả Phi Phi đi, bảo cô ấy sắp xếp chỗ nghỉ cho cô.”
Kim Phi gật đầu, bày tỏ hoan nghênh với sự gia nhập của Khánh Mộ Lam.