Kim Phi và Cửu công chúa mấy ngày gần đây vẫn luôn quan tâm đến chuyện này, khi nhận được phản hồi liên tục của người đưa thư, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được trút bỏ.
Và đương nhiên, mấy ngày này, Kim Phi cũng không chợp mắt, hầu như mỗi ngày đều ở ruộng thí nghiệm.
Cũng may Đường Đông Đông đã chuẩn bị nhân lực từ sớm, ngày hôm sau khi tạnh mưa cô ấy đã dẫn nữ công nhân đến, không chỉ giúp Từ Tam Khôi thu hoạch xong ruộng thí nghiệm mà còn bẻ cây bông đã thu hoặc được trên ruộng bông.
Mấy ngày nay Kim Phi cũng luôn ở ruộng thí nghiệm, cùng Từ Tam Khôi phân tích sản lượng lương thực trên các mảnh ruộng, và tổng kết phương pháp phù hợp hơn để trồng lúa nước L, chuẩn bị phổ biến rộng rãi vào năm sau.
Đến khi toàn bộ lương thực trên ruộng thí nghiệm được phơi khô và cho vào kho lương thực Kim Phi mới chợp mắt.
Ngoài ra, báo cáo từ các nơi cho biết công việc thu hoạch tương đối thuận lợi, trong lòng Kim Phi mới nhẹ nhõm hơn, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
Trên đường trở về từ ruộng thí nghiệm, Kim Phi gặp Tiểu Ngọc với vẻ mặt buồn thiu.
“Tiểu Ngọc, sao thế?” Kim Phi ngăn Tiểu Ngọc lại hỏi: “Không phải việc thu hoạch lương thực diễn ra rất thuận lợi sao?”
“Là chuyện của Giang Nam và Trung Nguyên.” Tiểu Ngọc lấy một phong thư từ trong ngực ra: “Ta vừa nhận được tin, gần đây không chỉ Xuyên Thục chúng ta có mưa lớn, Giang Nam và Trung Nguyên cũng như vậy.”
Kim Phi nghe xong, vội nhận lấy phong thư, lấy tờ giấy trong đó ra.
Sau khi đọc xong, nụ cười trên mặt Kim Phi cũng tắt hẳn.
Lòng người đoàn kết thì có thể dời được núi Thái Sơn, ngược lại, lòng người không đoàn kết thì sẽ loạn.
Vốn dĩ Giang Nam và Trung Nguyên đã rất loạn, bây giờ lại gặp chuyện này nữa.
Họ không có nhật báo Kim Xuyên, cũng không có cán bộ cơ sở tổ chức thu hoạch, ngược lại, khắp nơi đều là thổ phỉ trộm cắp, cho dù người dân tự phát thu hoạch lương thực, không bị cướp thì cũng bị trộm cắp.
Ngoài tình huống này, trên bản tấu còn nhắc đến việc vì lượng mưa tăng nhiều, mực nước sông Trường Giang vẫn luôn tăng, rất nhiều hơn đã vượt qua mức báo động, thậm chí có một số nơi đã xảy ra thiên tai lũ lụt.
Có thể tưởng tượng, đến mùa đông Trung Nguyên và Giang Nam sẽ xảy ra chuyện gì.
“Đi, đi tìm bệ hạ!”
Kim Phi để tình báo vào phong bì, sau đó dẫn Tiểu Ngọc đến Ngự Thư Phòng.
Nhưng sau khi Cửu công chúa đọc tình báo xong, chỉ khẽ cau mày, sau đó để tình báo xuống.
“Vũ Dương, có phải nàng đã biết từ lâu rồi không?” Kim Phi hỏi.
Cửu công chúa khẽ gật đầu: “Đúng vậy, mấy ngày trước Cục tình báo đã báo cáo chuyện này rồi.”
“Vậy sao nàng không nói chuyện này với ta?”
“Mấy ngày nay phu quân vẫn luôn bận chuyện ruộng thí nghiệm, ta không muốn chàng bận lòng thêm.” Cửu công chúa nói: “Hơn nữa, chúng ta đã bắt đầu vận chuyển lương thực đến Giang Nam và Trung Nguyên, chúng ta đã chuẩn bị xong hết những việc nên làm rồi, nói với phu quân, không phải chỉ khiến chàng thêm phiền não sao?”
Kim Phi nghe vậy, không biết nên trả lời như thế nào.
Cửu công chúa nói đúng, họ đã chuẩn bị hết những việc nên làm rồi, tiếp tục quan tâm chỉ thêm lo lắng mà thôi.
Nhưng Kim Phi vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.
Từ nhỏ Cửu công chúa đã nhận sự giáo dục của hoàng thất, cô ấy coi trọng người dân không phải vì cô ấy thực sự thông cảm và thấu hiểu người dân mà vì chính quyền của triều đình cần có sự ủng hộ của người dân.
Nói không chừng trong lòng Cửu công chúa, Trung Nguyên và Giang Nam gặp chuyện thực ra là chuyện tốt.
Vì nếu người chết rồi, Kim Phi sẽ không vận chuyển khẩu phần lương thực đến Trung Nguyên và Giang Nam để cứu trợ thiên tai nữa, sau này khi ổn định Trung Nguyên và Giang Nam cũng sẽ gặp ít sự phản kháng hơn.
Thực ra với góc độ là chính trị gia, thì Cửu công chúa hoàn toàn không hề sai.
Nhưng Kim Phi không phải là nhà chính trị, y mãi mãi sẽ không thể nào quên những gặp trên đường trở về từ Đông Hải.