Có thể là trước đây đã trải qua cảm giác đói nên ngay cả khi cuộc sống bây giờ đã tốt lên, Tiểu Nga trở nên tinh nghịch hơn thì cũng không bao giờ lãng phí thức ăn.
Khi nhìn thấy thịt gà bị rơi xuống bàn, một giây sau lập tức nhặt lên và nhét vào trong miệng.
“Cũng không nhìn xem có bẩn hay không Kim Phi không hài lòng nói.
“Nhuận Nương tỷ tỷ mỗi ngày lau bàn tám lần, có gì mà bẩn?” Tiểu Nga thờ ơ nói: “Anh rể không phải đã nói rồi sao, một hạt gạo cũng đáng quý, một sợi tơ làm ra cũng tốn rất nhiều công sức, trước đây muội có nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình có một ngày được ăn đùi gà, làm sao có thể lãng phí chứ.”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Ba đứa nhỏ khác cũng gật đầu theo.
Trước đây bọn họ đều là con cái trong những gia đình khó khăn, đều biết cảm giác bị đói bụng là như thế nào, vậy nên cũng biết phải trân trọng thức ăn.
“Các ngươi có thể nghĩ được như vậy, rất tốt.” Kim Phi ấn nhẹ lên tay: “Được rồi, các ngươi tiếp tục ăn đi.”
Mặc dù bốn đứa trẻ ở trong làng gì cũng dám làm, nào thì treo cây, đuổi mèo, bắt chó nhưng thông qua chuyện vừa rồi Kim Phi cảm thấy bản tính của bọn họ không xấu, chỉ là nghịch ngợm hơn trước mà thôi.
Đợi đến khi bốn đứa nhỏ ngồi xuống lần nữa, Kim Phi quay đầu hỏi Quan Hạ Nhi: “Đám người Vũ Dương đâu rồi?”
“Châu Nhi vừa mới đến đây, nói rằng Vũ Dương và đám người Thiết đại nhân có cuộc họp nên sẽ ở Ngự Thư Phòng ăn cơm, Thiên Tâm không khỏe, Nhuận Ngương vừa mới đưa cơm đến phòng cô ấy, Phi Phi và Đông Đông đều nói trong xưởng có chuyện nên cũng không về, ở lại trong xưởng tùy tiện ăn chút gì đó.”
Quan Hạ Nhi nói đến đây, giọng nói có chút không biết làm sao.
Cửu công chúa và Tả Phi Phi thực sự bận rộn, Bắc Thiên Tâm cũng thực sự cảm thấy không thoải mái, họ không đến ăn cũng là điều bình thường.
Nhưng Đường Đông Đông rõ ràng lại mắc phải sai lầm cũ, đang cố ý tránh Kim Phi.
Mỗi lần nghĩ đến đây, Quan Hạ Nhi lại thấy lo lắng cho Đường Đông Đông.
Đường Đông Đông và Tả Phi Phi đều được Cửu công chúa gả cho Kim Phi, Tả Phi Phi đã cùng với Kim Phi nam chinh bắc chiến nhiều lần, những chuyện nên làm cũng đã làm nhiều lần từ lâu, chỉ có Đường Đông Đông vẫn đang lừa mình dối người như một con đà điểu.
Có điều loại chuyện này cũng không thể miễn cưỡng, Quan Hạ Nhi chỉ là lo lắng trong lòng, bèn tiếp tục nói: “Sau khi Thiên Tâm trở về, đã yêu cầu huấn luyện viên đi dạy cho bốn đứa trẻ này một trận, ta không biết Ngụy đại nhân sẽ đến, nhìn bọn nhỏ đều đói rồi nên đã để bọn họ ăn trước, mong Ngụy đại nhân thông cảm.”
Thời phong kiến, nếu nam giới chưa trở về thì không thể ăn cơm trước.
Mặc dù Quan Hạ Nhị và Nhuận Nương đợi Kim Phi nhưng bốn đứa nhỏ đã ăn cơm trước, Quan Hạ Nhi có chút lo lắng sẽ làm mất mặt mũi của Kim Phi.
“Không sao, không sao!” Ngụy Đại Đồng liên tục xua tay. “Nếu bọn họ không trở về, vậy chúng ta bắt đầu ăn cơm đi.”
Kim Phi tùy tiện chỉ một cái ghế: “Ngụy đại nhân ngồi đi, nói xem gần đây Cục vận tải thế nào rồi, có khó khăn gì không?”
Cửu công chúa không ở đây, Ngụy Đại Đồng có chút tiếc nuối, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau khi ngồi xuống bắt đầu nói về công việc gần đây của Cục vận tải với Kim Phi.
Kim Phi khi nghe thì chân mày nhíu lại.
Trước đây, theo ý của Kim Phi, thì Cục vận tải chỉ phụ trách thu thập lương thực sau đó vận chuyển đến địa phương cần thiết là được.
Nhưng bây giờ khi nghe Ngụy Đại Đồng giải thích, Kim Phi phát hiện trong đó ấy thế mà còn có nhiều cách thức như vậy.
Lúc trước vì để phòng ngừa xuất hiện tình trạng thiếu lương thực, Cửu công chúa đã ra lệnh cho Trương Lương sau khi chiếm được kho lương ở Giang Nam, tất cả lương thực đều vận chuyển về Xuyên Thục.
Sau này Kim Phi ở Đông Hải phát hiện ra rong biển, lại thành lập đội đánh bắt, bắt được một lượng lớn cá biển.
Sau khi Cửu công chúa để người thống kê thì phát hiện, có thêm rong biển và cá muối bổ sung, cộng thêm lương thực dự trữ ban đầu của Xuyên Thục thì có thể đủ cho người dân Xuyên Thục sống thêm một khoảng thời gian dài.
Lương thực từ công cuộc ra công cứu giúp Xuyên Thục đều là Cửu công chúa và Kim Phi lấy từ trong tay của các đệ tử quyền quý mà những lương thực của các đệ tử quyền quý này hầu như đều đến từ Giang Nam.
Giang Nam coi như là vùng sản xuất lương thực thì cũng không gánh vác được nhiều như vậy.
Cộng thêm hành động của Trương Lương và Khánh Hoài gần đây, Giang Nam hiện giờ, lương thực dự trữ từ lâu đã giảm xuống mức báo động.
Khi nhìn thấy thịt gà bị rơi xuống bàn, một giây sau lập tức nhặt lên và nhét vào trong miệng.
“Cũng không nhìn xem có bẩn hay không Kim Phi không hài lòng nói.
“Nhuận Nương tỷ tỷ mỗi ngày lau bàn tám lần, có gì mà bẩn?” Tiểu Nga thờ ơ nói: “Anh rể không phải đã nói rồi sao, một hạt gạo cũng đáng quý, một sợi tơ làm ra cũng tốn rất nhiều công sức, trước đây muội có nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình có một ngày được ăn đùi gà, làm sao có thể lãng phí chứ.”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Ba đứa nhỏ khác cũng gật đầu theo.
Trước đây bọn họ đều là con cái trong những gia đình khó khăn, đều biết cảm giác bị đói bụng là như thế nào, vậy nên cũng biết phải trân trọng thức ăn.
“Các ngươi có thể nghĩ được như vậy, rất tốt.” Kim Phi ấn nhẹ lên tay: “Được rồi, các ngươi tiếp tục ăn đi.”
Mặc dù bốn đứa trẻ ở trong làng gì cũng dám làm, nào thì treo cây, đuổi mèo, bắt chó nhưng thông qua chuyện vừa rồi Kim Phi cảm thấy bản tính của bọn họ không xấu, chỉ là nghịch ngợm hơn trước mà thôi.
Đợi đến khi bốn đứa nhỏ ngồi xuống lần nữa, Kim Phi quay đầu hỏi Quan Hạ Nhi: “Đám người Vũ Dương đâu rồi?”
“Châu Nhi vừa mới đến đây, nói rằng Vũ Dương và đám người Thiết đại nhân có cuộc họp nên sẽ ở Ngự Thư Phòng ăn cơm, Thiên Tâm không khỏe, Nhuận Ngương vừa mới đưa cơm đến phòng cô ấy, Phi Phi và Đông Đông đều nói trong xưởng có chuyện nên cũng không về, ở lại trong xưởng tùy tiện ăn chút gì đó.”
Quan Hạ Nhi nói đến đây, giọng nói có chút không biết làm sao.
Cửu công chúa và Tả Phi Phi thực sự bận rộn, Bắc Thiên Tâm cũng thực sự cảm thấy không thoải mái, họ không đến ăn cũng là điều bình thường.
Nhưng Đường Đông Đông rõ ràng lại mắc phải sai lầm cũ, đang cố ý tránh Kim Phi.
Mỗi lần nghĩ đến đây, Quan Hạ Nhi lại thấy lo lắng cho Đường Đông Đông.
Đường Đông Đông và Tả Phi Phi đều được Cửu công chúa gả cho Kim Phi, Tả Phi Phi đã cùng với Kim Phi nam chinh bắc chiến nhiều lần, những chuyện nên làm cũng đã làm nhiều lần từ lâu, chỉ có Đường Đông Đông vẫn đang lừa mình dối người như một con đà điểu.
Có điều loại chuyện này cũng không thể miễn cưỡng, Quan Hạ Nhi chỉ là lo lắng trong lòng, bèn tiếp tục nói: “Sau khi Thiên Tâm trở về, đã yêu cầu huấn luyện viên đi dạy cho bốn đứa trẻ này một trận, ta không biết Ngụy đại nhân sẽ đến, nhìn bọn nhỏ đều đói rồi nên đã để bọn họ ăn trước, mong Ngụy đại nhân thông cảm.”
Thời phong kiến, nếu nam giới chưa trở về thì không thể ăn cơm trước.
Mặc dù Quan Hạ Nhị và Nhuận Nương đợi Kim Phi nhưng bốn đứa nhỏ đã ăn cơm trước, Quan Hạ Nhi có chút lo lắng sẽ làm mất mặt mũi của Kim Phi.
“Không sao, không sao!” Ngụy Đại Đồng liên tục xua tay. “Nếu bọn họ không trở về, vậy chúng ta bắt đầu ăn cơm đi.”
Kim Phi tùy tiện chỉ một cái ghế: “Ngụy đại nhân ngồi đi, nói xem gần đây Cục vận tải thế nào rồi, có khó khăn gì không?”
Cửu công chúa không ở đây, Ngụy Đại Đồng có chút tiếc nuối, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau khi ngồi xuống bắt đầu nói về công việc gần đây của Cục vận tải với Kim Phi.
Kim Phi khi nghe thì chân mày nhíu lại.
Trước đây, theo ý của Kim Phi, thì Cục vận tải chỉ phụ trách thu thập lương thực sau đó vận chuyển đến địa phương cần thiết là được.
Nhưng bây giờ khi nghe Ngụy Đại Đồng giải thích, Kim Phi phát hiện trong đó ấy thế mà còn có nhiều cách thức như vậy.
Lúc trước vì để phòng ngừa xuất hiện tình trạng thiếu lương thực, Cửu công chúa đã ra lệnh cho Trương Lương sau khi chiếm được kho lương ở Giang Nam, tất cả lương thực đều vận chuyển về Xuyên Thục.
Sau này Kim Phi ở Đông Hải phát hiện ra rong biển, lại thành lập đội đánh bắt, bắt được một lượng lớn cá biển.
Sau khi Cửu công chúa để người thống kê thì phát hiện, có thêm rong biển và cá muối bổ sung, cộng thêm lương thực dự trữ ban đầu của Xuyên Thục thì có thể đủ cho người dân Xuyên Thục sống thêm một khoảng thời gian dài.
Lương thực từ công cuộc ra công cứu giúp Xuyên Thục đều là Cửu công chúa và Kim Phi lấy từ trong tay của các đệ tử quyền quý mà những lương thực của các đệ tử quyền quý này hầu như đều đến từ Giang Nam.
Giang Nam coi như là vùng sản xuất lương thực thì cũng không gánh vác được nhiều như vậy.
Cộng thêm hành động của Trương Lương và Khánh Hoài gần đây, Giang Nam hiện giờ, lương thực dự trữ từ lâu đã giảm xuống mức báo động.