Những thay đổi của Kim Xuyên không chỉ được thể hiện ở bến tàu, mà những nơi khác cũng có sự thay đổi rất nhanh.
Lúc này cách thời điểm Kim Phi tới thế giới này đã được hai năm, trong hai năm này, lấy làng Tây Hà là trung tâm, các nhà xưởng lần lượt được mở rộng ra.
Bây giờ, hơn một nửa số thanh niên trai tráng trong dân chúng ở quận Kim Xuyên làm việc ở tiêu cục Trấn Viễn, hoặc trong các nhà xưởng do Kim Phi xây dựng.
Những công việc còn lại cũng liên quan đến Kim Phi.
Ví dụ như ngành nghề khuân vác, ngành dịch vụ ở xung quanh bến tàu.
Khi Kim Phi xây dựng xưởng dệt đầu tiên, dân chúng từ khắp các quận đều đổ xô đến làng Tây Hà, hy vọng Kim Phi có thể thuê mình làm việc, nhưng thời điểm đó Kim Phi không thể thuê được nhiều người như vậy.
Bây giờ càng ngày càng có nhiều nhà xưởng, rất nhiều nhà xưởng đều gặp phải tình trạng thiếu lao động và phải cử người đến các quận huyện xung quanh Quảng Nguyên để tuyển dụng công nhân.
Mục đích mà Kim Phi tiến hành công cuộc ra công cứu giúp chủ yếu là để đối phó với cái rét đậm, để cung cấp lương thực cho dân chúng thông qua phương thức cứu trợ.
Bây giờ đã qua thời kỳ rét đậm, lương thực mà Kim Phi cướp được từ các quyền quý đã gần như cạn kiệt, hơn nữa Kim Xuyên cần lao động, Cửu công chúa đã dừng lại hầu hết các dự án về công cuộc ra công cứu giúp.
Một khi hạng mục bị dừng lại, rất nhiều dân chúng lại thất nghiệp.
Nghe nói nhà xưởng của Kim Phi cần nhân lực, rất nhiều dân chúng đã đưa cả nhà tới, nhưng vẫn không lấp đầy được sự thiếu hụt lao động.
Sau đó, đội Chung Minh và thương hội Kim Xuyên lại tiếp tục đưa dân chúng từ đất Tần về, cuối cùng vấn đề thiếu hụt lao động mới được coi là hoàn toàn được giải quyết.
Bây giờ Kim Xuyên đã trở thành quận có dân số đông nhất ở Quảng Nguyên, thậm chí là cả Xuyên Thục, đồng thời cũng là quận có tiềm lực kinh tế mạnh nhất.
Với sự hỗ trợ của quy mô dân số khổng lồ, càng ngày càng có nhiều nhà xưởng, công nghiệp cũng càng ngày càng hoàn thiện.
Lúc đi ngang qua Hắc Thủy Câu, từ xa Kim Phi đã nhìn thấy những ống khói cao cao, sau khi đi vòng quanh chân núi thì nhìn thấy những cụm nhà xưởng.
"Bây giờ Hắc Thủy Câu lại phát triển thành như thế này à?" Kim Phi hơi giật mình.
Nơi này từng là hang ổ của thổ phỉ ở Hắc Thủy Câu, sau khi Kim Phi tiêu diệt bọn thổ phỉ thì y đã cải tạo nó thành một trại cải tạo lao động, nơi những tên thổ phỉ bị bắt bị giam giữ và cải tạo lao động.
Sau đó, Mãn Thương lại nói với y rằng quy mô khai thác mỏ than cần được mở rộng và Kim Phi đã chấp thuận.
Bởi vì có quá nhiều việc phải làm nên Kim Phi cũng không quá để ý, không ngờ nó lại phát triển đến quy mô như thế.
"Xưởng gang thép phát triển rất mạnh, lượng than cần dùng cũng tăng vọt, nên Mãn Thương rất coi trọng Hắc Thủy Câu, năm ngoái hắn đã dành thời gian gần nửa năm ở đây để giám sát việc xây dựng."
Cửu công chúa giải thích: "Phu quân, chàng cũng nói than đá là nền tảng để phát triển công nghiệp, cho nên ta đã dành sự hỗ trợ lớn nhất cho công việc của Mãn Thương, ta nhớ là đã từng nói với chàng rồi."
"Ta nhớ ra rồi." Kim Phi khẽ gật đầu: "Lúc đó Mãn Thương nói muốn chuyển xưởng gang thép tới đây, dưới mấy ống khói kia chính là của phân xưởng luyện gang đúng không?"
Khi Kim Phi vừa mới đến thế giới này, làm nghề rèn vẫn có sự tham gia của Mãn Thương và một đám nữ học trò, đầu tiên là luyện quặng sắt thành gang, sau đó lại tiến hành gia công tiếp, phương thức hoạt động vẫn giống như xưởng gia đình thời phong kiến.
Nhưng bây giờ xưởng gang thép Kim Xuyên đã có hơn mười phân xưởng lớn nhỏ, hình thành dây chuyền sản xuất lắp ráp.
Có đội ngũ chuyên môn đi thăm dò mỏ, nếu khoảng cách gần thì vận chuyển khoáng thạch về, nếu khoảng cách xa thì xây lò nung ở tại chỗ, tiến hành bước đầu gia công với khoáng thạch tại địa phương, sau đó vận chuyển về, căn cứ vào nhu cầu mà sản xuất ra các loại sản phẩm sắt khác nhau.
Hắc Thủy Câu ở gần mỏ than và gần bến tàu hơn so với làng Tây Hà, nên Mãn Thương đã xây lò nung ở chỗ này.
"Đúng vậy, dưới mấy ống khói kia là phân xưởng đầu tiên của xưởng gang thép, đá của quặng sắt được trải qua bước gia công đầu tiên ở phân xưởng thứ nhất, sau đó được gửi đến các phân xưởng khác nhau để tiến hành gia công chi tiết hơn dựa trên chất lượng của khoáng thạch."
Cửu công chúa hiển nhiên rất chú ý đến xưởng gang thép, cô ấy thành thạo giải thích cho Kim Phi về sự phát triển của xưởng gang thép.
"Rất tốt," Kim Phi gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy rất vui mừng: "Mãn Thương là người có năng lực."
Mặc dù Mãn Thương có chút thật thà chất phác, nhưng khi làm việc vẫn rất đáng tin cậy, anh ta đều lặng lẽ hoàn thành mọi việc mà Kim Phi giao phó, hơn nữa còn hoàn thành tốt hơn so với mong đợi của Kim Phi.
Ví dụ như Hắc Thủy Câu này, lúc ấy Kim Phi chỉ yêu cầu Mãn Thương chuyển phân xưởng luyện gang tới đây, kết quả là Mãn Thương lại biến Hắc Thủy Câu thành một khu công nghiệp nhỏ.
"Mãn Thương đúng là có thể làm được việc, nhưng chủ yếu vẫn là phu quân biết cách dạy, nếu chàng không dạy hắn thì có lẽ bây giờ Mãn Thương vẫn đang chẻ củi ở trên núi đó."
Cửu công chúa cười nói: "Trong hai năm nay ngành sản xuất than đá có thể phát triển nhanh như vậy, phu quân của ta là người có công lớn nhất!"
"Ta đâu có biết dạy học trò chứ, ta cũng không có thời gian mà.”
Kim Phi liên tục xua tay.
Từ sau khi thu nhận mấy học trò, y cơ bản đều nuôi thả, đặc biệt là khoảng thời gian gần đây, y căn bản không có thời gian dạy dỗ học trò.
"Phu quân, chàng quá khiêm tốn rồi," Cửu công chúa nói: "A Xuân còn quá nhỏ, đang đi học thì ta không tính, còn mấy học trò khác, người nào cũng đã trở thành trụ cột."
Mãn Thương bây giờ đang phụ trách xưởng gang thép và mỏ than, Vạn Hạc Minh gần đây đang nghiên cứu cách lắp ráp máy hơi nước trên xe như thế nào, đội quân y dưới sự chỉ đạo của Tiểu Cẩm lần này đã lập công lớn, nếu không có bọn họ, thì chỉ sợ sẽ càng có nhiều người chết và bị thương hơn."
"Ừ, bọn trẻ đều đã lớn rồi."
Kim Phi thở dài một tiếng, đột nhiên phục hồi lại tinh thần: "Nàng vừa mới nói cái gì, Vạn Hạc Minh gần đây đang làm gì?"
"Đang nghiên cứu cách lắp đặt máy hơi nước lên xe đó," Cửu công chúa nói: "Nó nói nếu máy hơi nước đã có thể lắp đặt trên thuyền và trên phi thuyền thì chắc chắn cũng có thể lắp đặt trên xe."
"Nó bắt đầu nghiên cứu từ khi nào?" Kim Phi hỏi.
Thật ra Kim Phi đã nghĩ đến việc lắp đặt máy hơi nước lên xe từ lâu rồi, bằng cách này, khả năng chiến đấu và khả năng vận chuyển trên mặt đất có thể được cải thiện rất nhiều.
Cho dù không có phi thuyền thì quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng cũng có thể bị đè bẹp trên mặt đất.
Chỉ tiếc là kích thước của máy hơi nước thật sự quá lớn,
Cho dù đơn giản như thế nào thì một chiếc xe được chế tạo bằng máy hơi nước chắc chắn sẽ có kích thước rất lớn, có yêu cầu cao đối với mặt đường.
Nếu lắp máy hơi nước lên trên phi thuyền và tàu thuyền thì một chiếc có thể bay trên không trung, một chiếc có thể chạy dưới nước mà không cần phải làm đường riêng.
Đất Tần nhiều đồi núi, xe ngựa đi lại đã rất khó khăn rồi chứ đừng nói đến xe được chế tạo từ máy hơi nước có kích thước khổng lồ.
Thật ra cách tốt nhất để sử dụng máy hơi nước để chạy xe là tàu hỏa.
Nhưng việc lắp đặt đường ray xe lửa là một công trình rất lớn, không phải một hai ngày là có thể hoàn thành được, Kim Phi đã từ bỏ kế hoạch này và dự định chờ cho đến khi chiến tranh kết thúc thì bỏ qua máy hơi nước mà nghiên cứu phát triển động cơ đốt trong, chờ sau khi động cơ đốt trong hoàn thành thì sẽ nghiên cứu xe hơi.
Ai ngờ Vạn Hạc Minh lại chủ động nghiên cứu hạng mục này.
"Đã mấy tháng trôi qua rồi," Cửu công chúa cuối cùng cũng nhận ra được có gì đó không đúng: "Phu quân, không phải chàng bảo nó nghiên cứu ư?"
"Không, nhưng cũng không quan trọng nữa." Kim Phi cười hỏi: "Việc nghiên cứu của nó thế nào rồi?"
Kim Phi đã phát hiện ra Vạn Hạc Minh rất có năng khiếu trong lĩnh vực cơ khí từ lâu rồi.
Có thể nghĩ đến việc lắp đặt máy hơi nước lên xe thì y không hề ngạc nhiên, mà ngược lại còn hơi chờ mong.