Tiết Quốc công tóc đã bạc trắng vội vàng chạy vào chính điện.
Thái tử Đại Khang – Trần Nguyên Khoáng đang đọc sách sau cái bàn.
Sau khi vào cửa, Tiết Quốc công không nói nhiều, quỳ xuống trước mặt Thái tử: “Điện hạ, người phải đòi công bằng cho Hàn Lư”.
“Tiết Quốc công, ông làm gì thế?”
Thái tử vội đặt sách xuống, bước xuống đỡ Tiết Quốc công lên.
Vị này không chỉ là Quốc công mà còn là bố vợ của hắn.
Tiết Quốc công tiện tay tóm lấy áo Thái tử, lại cầu xin: “Điện hạ, người phải đòi công bằng cho Hàn Lư”.
“Hàn Lư làm sao?”, Thái tử nhíu mày hỏi.
“Hàn Lư… Hàn Lư bị Kim Phi đánh chết rồi…”
Tiết Quốc công lau nước mắt, nói tin tức nghe được cho Thái tử.
Ba mươi gậy của Tiết Hàn Lư đều là do mấy người đàn ông lực lưỡng đánh, không hề nương tay.
Còn thân vệ của hắn cũng không thoát được, mỗi người hai mươi gậy.
Sau khi kết thúc hình phạt, quân Hùng Vũ còn không đưa họ về Tây Xuyên, Tiết Hàn Lư đứt hơi.
Giáo úy sợ bị trách phạt nên ném xác Tiết Hàn Lư đi, giải tán quân Hùng Vũ, sau đó dẫn tâm phúc của mình chạy về phía nam.
Có lẽ là tìm nơi làm cướp.
Thi thể Tiết Hàn Lư cứ thế bị ném bên đường cả đêm, đến ngày hôm sau lúc được người qua đường phát hiện thì đã bị dã thú ăn sạch.
Tiết Quốc công vừa nhận được tin tức, suýt nữa khóc ngất.
Sau đó đến tìm Thái tử tố cáo.
Dĩ nhiên ông ta không nói chuyện Tiết Hàn Lư xông vào doanh trại, chỉ nói có mâu thuẫn với Kim Phi.
Thái tử vừa nghe anh vợ mình bị xúc phạm như vậy cũng rất tức giận, lập tức đưa Tiết Quốc công đi tìm Trần Cát, yêu cầu Trần Cát xử tử Kim Phi.
Cửu công chúa đã lường được nhà họ Tiết sẽ gây khó nên đã phái người đến, giải thích lại chuyện này với Trần Cát trước.
Bây giờ Trần Cát vẫn cảm động với hành động của Cửu công chúa, tất nhiên trong lòng hướng về Cửu công chúa và Kim Phi, đồng ý trừ nửa năm bổng lộc của Kim Phi.
Kim Phi thiếu chút bổng lộc này sao?
Xử phạt như thế cũng như không phạt.
Chuyện này vốn dĩ là do lỗi của Tiết Hàn Lư, hoàng đế đã đưa ra hình thức xử phạt, cho dù Tiết Quốc công không cam lòng thì cũng không dám công khai đối đầu với hoàng đế, đành phải đè nén cơn tức lại.
…
Dốc Đại Mãng, Tây Xuyên.
Tranh đấu trong triều chẳng ảnh hưởng gì đến nơi này.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi này, chiến trường đã được dọn dẹp hoàn toàn.
Nhưng vết máu còn lại dưới đất vẫn có thể nhìn ra được sự mãnh liệt của trận chiến lúc đó.
Trước kia mọi người đánh trận xong thì thu dọn thi thể người của mình, đào hố chôn là xong chuyện.
Lần này hai bên giao chiến khiến rất nhiều người chết, thi thể chất thành núi, nếu không xử lý hết thì rất dễ gây ra dịch bệnh.
Thế nên Kim Phi yêu cầu cho dù là thi thể của địch hay ta thì đều dùng cách xử lý hỏa táng.
Cũng may hỏa táng cũng rất thường gặp ở Đại Khang, các tướng sĩ cũng không lấy làm lạ.
Chỉ có duy nhất một điều là kẻ địch thì chất một đống thi thể, sau đó thiêu bừa, xương cốt không ai quan tâm.
Còn người của mình thì phải trang trọng hơn nhiều, mỗi thi thể đều phải được nhận dạng bằng thẻ ngà, tro cốt phải được cẩn thận cho vào hũ, tạm thời để chung một chỗ rồi đặt trên kệ ở nghĩa trang.
Đây là một công việc vô cùng phức tạp, cũng may gần đây người dân lưu lạc khá nhiều, vừa lúc cũng cho họ một công việc.
Lúc Cửu công chúa tìm Kim Phi, Kim Phi đang ở nghĩa trang giúp đỡ.
Dù sao nghĩa trang cũng là nơi để thi thể, dĩ nhiên sẽ có cảm giác âm u, Cửu công chúa không dám đi vào mà đứng ngoài cửa vẫy tay với Kim Phi.