Bình thường Kim Phi tới núi Thiết Quán đều không tránh khỏi việc bị người ta đùa giỡn.
Bây giờ rất nhiều nữ công nhân đã có hôn thư, lại càng không kiêng nể, tối hôm qua lúc uống rượu, Kim Phi đã... đã bị sàm sỡ.
Thấy y đi ngang qua, đám nữ công nhân vô thức muốn đùa giỡn vài câu.
Nhưng thấy Kim Phi vội vàng như vậy, vẻ mặt của đám người Đại Lưu cũng rất nghiêm túc, nhóm nữ công nhân lập tức nhận ra đã xảy ra chuyện, nhanh chóng tránh đường.
Tới núi Thiết Quán nhiều lần như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Kim Phi thuận lợi xuống núi, quần áo cũng rất chỉnh tề.
Tới chân núi, nhân viên hộ tống đã chuẩn bị sẵn ngựa.
Núi Thiết Quán cách làng Tây Hà không xa, bình thường cưỡi ngựa chốc lát là tới.
Nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đám người Kim Phi vừa mới tới dưới chân núi đã gặp phải rất nhiều người dân.
Đường đã không rộng, các người dân người thì gánh đòn gánh, người thì ôm sọt, dù có chủ động nhường đường cho Kim Phi, ngựa chiến cũng không thể này chạy qua được.
Huống hồ người dân cũng không hề nhường đường.
Trước đây Kim Phi thường xuyên tới huyện phủ, núi Miêu Miêu và đỉnh Song Đà nên có rất nhiều người dân nhận ra y.
Lúc Đại Lưu hô to bảo người dân nhường đường, Kim Phi đã bị người ta nhận ra rồi.
“A, là Kim tiên sinh!”
“Kim tiên sinh, chúc ngài năm mới vui vẻ!”
“Hai vị phu nhân cũng ở đây sao?”
“Tiên sinh, phu nhân, năm mới vui vẻ!”
“Nhị Nha, nào, mau tới dập đầu với Kim tiên sinh.”
“Tiên sinh, đây là bánh bao trường thọ ta hấp sáng nay, mời tiên sinh và phu nhân nếm thử.”
...
Các người dân ào ào xông tới.
Nhiều người còn giơ sọt trong tay lên, trong đó có màn thầu bột thô và những món ăn khác.
Có nhiều người dân còn bảo con nhỏ trong nhà dập đầu với Kim Phi.
Kim Phi xoay người xuống ngựa, kéo hai đứa nhỏ quỳ dưới đất đứng dậy.
Lúc này, hiện trường hơi hỗn loạn, lỡ như phía sau có người đẩy, nói không chừng còn có thể dẫm phải đứa nhỏ.
Đại Lưu nhanh chóng dẫn cận vệ vây thành một vòng bao quanh Kim Phi, Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc.
Kim Phi thấy bên đường có một tảng đá lớn, bèn leo lên đó.
Bắc Thiên Tầm cũng nhảy lên đó, cảnh giác nhìn xung quanh.
Kim Phi giơ loa sắt hô to: “Bà con yên lặng một chút!”
Người dân dần yên tĩnh trở lại.
Nhưng tay giơ sọt vẫn không buông xuống.
“Thưa bà con, ta nhận lòng thành của mọi người, đồ ăn thì cứ để bọn trẻ ăn đi, để bọn trẻ có cái tết ấm no.”
Kim Phi giơ loa hô.
Cuộc sống của người dân huyện Kim Xuyên tuy hơi khác biệt so với những huyện khác nhưng đồ tốt cũng có hạn, dù sao Kim Phi mở nhà xưởng ở làng Tây Hà cũng chưa lâu, đám công nhân đầu tiên ở ngoài làng cũng miễn cưỡng có được ấm no mà thôi.
Lứa công nhân gần đây tới nhà xưởng, hoặc là nhà ít lao động, có thể đến cả sự ấm no của người thân cũng chưa giải quyết được.
Thấy nhiều đứa trẻ nhìn cái sọt với ánh mắt mong đợi như thế, Kim Phi sao có thể không biết xấu hổ mà nhận đồ ăn của bọn họ được chứ?
“Tiên sinh, trong nhà vẫn còn đồ ăn mà.”
“Một ông già giơ cái sọt hô: “Bọn trẻ chỉ là đói, háu ăn thôi, sáng chúng nó đã được ăn rồi.”
“Đúng vậy tiên sinh, chúng đều ăn cơm rồi.”
“Tiên sinh, đây là chút lòng thành của chúng ta, mong ngài và phu nhân đừng ghét bỏ!”
Người dân khác cũng hô theo.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi gặp trường hợp này, trong khoảng thời gian ngắn y không biết phải làm sao.
Đại Lưu phát hiện người dân tụ tập tới càng lúc càng nhiều, anh ta đứng trên thang ngựa gân cổ hô: “Nhiều đồ thế tiên sinh cũng không lấy hết được, phiền mọi người nhường đường cho chúng ta, tiên sinh còn có việc gấp phải về làng.”
Dân chúng nghe nói Kim Phi có chuyện gấp, cũng không quấy rầy mà vội vàng nhường đường.
Đại Lưu vội vàng chỉ huy hai cận vệ mở đường ở phía trước.
Càng đi về làng càng nhiều người dân.