"Đội trưởng, bọn họ nhiều người quá, cho dù chúng ta có mang theo máy bắn đá cũng vô ích thôi!"
Ở một bên Mã Văn Húc cười khổ hỏi: "Đội trưởng, nếu như không được thì chúng ta rút lui đi?"
Máy bắn đá có thể ném khá ít lựu đạn cùng một lúc, hơn nữa độ chính xác kém hơn nhiều so với nỏ hạng nặng, nếu ném vội, cho dù có thể ném ra đường chính cách đó vài trăm thước, cũng chưa chắc mỗi lần ném có thể ném trúng cấm quân.
Ngay cả khi ném trúng, lực sát thương gây ra cũng hạn chế.
Nếu như cấm quân còn phân tán ra, hiệu quả càng giảm đi.
Hôm nay cấm quân đã phát hiện ra tấm khiên có thể chịu được lựu đạn, sợ rằng không bao lâu nữa bọn họ sẽ có thể xông tới.
Một khi cận chiến nổ ra, bọn họ có muốn rút lui cũng không thể.
"Thuyền lầu còn chưa khởi động, nếu bây giờ chúng ta rút lui, không thể rút lui hết tất cả moi người!"
Lão Uông đỏ mắt giận dữ hét: "Đánh!"
Mã Văn Húc quay đầu nhìn, cười khổ và ném quả lựu đạn trong tay ra ngoài.
Lúc này, thuyền lầu đều đang đậu cách bờ biển không xa, một khi cấm quân chiếm được bến tàu, có thể sử dụng tên lửa trước đó để tấn công vài chiếc thuyền lầu.
Trên thuyền lầu, Trịnh Trì Viễn và Lạc Lan đang nằm trên lan can, nhìn xuống chiến trường bên dưới.
"Không được rồi, bọn họ không thể cầm cự được bao lâu nữa!"
Lạc Lan quay đầu nhìn Trịnh Trì Viễn: “Trịnh tướng quân, ngài mau phái quân đi tiếp viện đi!”
. "Đây là địa bàn của nước K, chúng ta phái bao nhiêu người đi chăng nữa cũng không thể nhiều người bằng bọn họ!" Trịnh Trì Viễn lắc đầu.
"Chúng ta nên làm gì?" Lạc Lan hỏi: "Chúng ta chỉ là muốn nhìn Lão Uông cùng Mã ca chết ở chỗ này sao?"
“Đương nhiên là không phải,” Trịnh Trì Viễn nói: “Lúc này phái thêm người lên bờ, chỉ càng lún càng sâu, điều đúng đắn cần làm chính là để cho bọn họ rút lui!”
"Nhưng thuyền lầu còn chưa khởi động, bọn họ rút lui hết, lỡ như kẻ địch tới tấn công thuyền lầu thì sao?"
Lạc Lan nghiêng đầu nhìn ống khói cách đó không xa, nói lên lo lắng giống như Lão Uông.
Bây giờ ngay cả hơi nóng cũng không thoát ra từ ống khói, nghĩa là trong nồi đun nước, nước cũng chưa sôi, cho dù nước sôi thì khởi động được thuyền lầu cũng cần thời gian mới, và không thể như ca-nô tăng tốc là có thể lái đi.
"Ta chỉ bảo bọn họ rút lui, không bảo bọn họ rút lui lên thuyền lầu!"
Trịnh Trì Viễn nói: “Trước tiên bọn họ có thể rút lui đến bờ biển, ta sẽ điều vài ca-nô đến che chở cho bọn họ, trên ca-nô có máy bắn đá và nỏ hạng nặng tuy không lớn bằng thuyền lầu, nhưng cũng là một dạng chiến hạm và mạnh hơn những chiếc thuyền kiểu lớn hơn, cũng có thể phòng thủ đường ven biển.
Nhưng như vậy, hạt lúa chưa được mang lên bờ sẽ không thể giữ được!”
“Lúc này đừng quan tâm đến những hạt lúa,” Lạc Lan thúc giục: “Trịnh tướng quân, xin hãy nhanh chóng hạ lệnh!”
Trịnh Trì Viễn gật đầu và gọi phó tướng của mình tới.
Một lúc sau, một thủy thủ lướt vào bờ trên một chiếc thuyền cứu sinh.
Tốc độ chèo của mái chèo quá chậm, khi còn cách bờ vài chục thước, người thủy thủ đã nhảy khỏi thuyền cứu sinh và bơi về phía bờ.
Sau khi lên bờ, nhanh chóng chạy về phía đám người Lão Uông.
Phía sau thuyền lầu, đội ca-nô cũng nhận được thông báo, chia ra một nửa số ca-nô tách lái về bờ biển.
"Cái gì, bảo chúng ta rút lui hả?"
Sau khi nghe xong thông báo của thủy thủ, Lão Uông cau mày hỏi: "Chúng ta rút lui, nếu kẻ địch tấn công thuyền lầu thì phải làm thế nào?"
"Trịnh tướng quân nói, trước tiên các ngươi lui về cầu bên kia, thủy quân của chúng ta sẽ cho ca-nô tới hỗ trợ các ngươi!" Thủy thủ trả lời.
Lão Uông quay đầu nhìn, lập tức hiểu được ý đồ của Trịnh Trì Viễn.
Suy nghĩ một lúc, Lão Uông cao giọng hô: "Các huynh đệ, chuẩn bị rút lui!"