“Không đúng, quân Tần Vương từ lúc nào lại trở nên bạo gan như vậy?”
Đại Tráng vẫn luôn ở đất Tần chỉ đạo các nhân viên hộ tống chống lại cường hào, anh ta hiểu rất rõ về quân Tần Vương, thế nên anh ta là người đầu tiên nhận ra có điều gì đó không ổn.
Quân Tần Vương nổi tiếng ẻo lả, dù Trần An Tiệp có trị quân giỏi đến đâu cũng không thể trong một thời gian ngắn huấn luyện một binh lính ẻo lả trở thành một người dũng mãnh không sợ chết như vậy.
Trong cuộc tấn công lần trước, binh lính quân Tần Vương hầu hết đều quần áo rách rưới, trong tay không có vũ khí, cầm một hoặc hai viên đá lao về phía công sự của kênh Hoàng Đồng.
“Tiên sinh, bọn họ nhất định có vấn đề, chúng ta nên phái người đi điều tra một chút!” Đại Tráng nói.
“Không cần tra nữa, bọn họ là bị Trần An Tiệp ép buộc tới.”
Hàn Phong đi từ bên ngoài vào: “Ta vừa mới nhận được tin, Trần An Tiệp đã chia tàn quân núi Ô Đầu còn sót lại làm hai tiểu đoàn, tiểu đoàn thứ nhất đều là những người trẻ có thân thể cường tráng, đại khái có khoảng hơn 3000 người, còn lại hơn 1000 người là tiểu đoàn thứ hai.
Trần An Tiệp ưu tiên vũ khí, lương thực, quần áo cho tiểu đoàn thứ nhất, để cho bọn họ quản lý trông coi tiểu đoàn thứ hai, khi công thành, tiểu đoàn thứ nhất là chỉ huy, tiểu đoàn thứ hai chỉ cần nghe theo và xông lên.
Trần An Tiệp nói, nếu như binh lính của tiểu đoàn 2 khi ra chiến trường không đủ dũng mãnh, thì sẽ để tiểu đoàn thứ nhất thay thế.
Quân Tần Vương ở tiểu đoàn thứ nhất sợ Trần An Tiệp sẽ thật sự phái bọn họ đi tấn công, vì vậy ra tay vô cùng độc ác, nhìn thấy binh lính của tiểu đoàn 2 chạy chậm, liền giết chết ngay tại chỗ.
Thật ra, ngay khi nghe Hàn Phong nói Trần An Tiệp sẽ chia tàn quân núi Ô Đầu thành 2 phần, Kim Phi đã biết tiếp theo hắn ta định làm gì.
Trần An Tiệp trước tiên cho tiểu đoàn thứ nhất một chút lợi ích, dùng để thu phục lòng người, cũng là vì để cho quân Tần Vương ở tiểu đoàn thứ nhất có một cảm giác ưu việt hơn so với tiểu đoàn thứ hai.
Như vậy, lại để tiểu đoàn thứ nhất quản lý tiểu đoàn thứ hai, tiểu đoàn thứ nhất tự nhiên sẽ nghe lời.
Sau đó Trần An Tiệp sẽ gây áp lực cho tiểu đoàn thứ nhất, tiểu đoàn thứ nhất tự nhiên sẽ bắt tiểu đoàn thứ hai đi liều mạng.
Thật ra kiểu quản lý như vậy rất thô bạo nhưng lại khá hữu dụng.
Không riêng gì Trần An Tiệp, Lý Lăng Duệ và vua Đông Man lúc đầu ở thành Du Quan cũng đều sử dụng chiêu này.
Lôi kéo một số người để đi đàn áp những người khác.
Bất kể là vì cảm giác ưu việt hay là sợ hãi, quân Tần Vương ở tiểu đoàn thứ nhất cũng sẽ chủ động thay Trần An Tiệp đi đàn áp tiểu đoàn thứ hai.
Thật ra Thiết Thế Hâm cũng đã từng đề xuất với Kim Phi cách quản lý như vậy, nhưng Kim Phi không áp dụng.
Bởi vì theo quan điểm của Kim Phi, khi bị chèn ép càng lâu, khi bộc phát sẽ càng đáng sợ.
Phương pháp như vậy chắc chắn sẽ không kéo dài được lâu.
Nói trắng ra Kim Phi có quan niệm khác với Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ.
Cả Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ từ nhỏ đều tiếp nhận cách giáo dục của các quý tộc phong kiến, trong mắt của bọn họ, những người dân bình thường đều là tiện dân, là con cờ trong tay họ, bất cứ lúc nào cũng có thể hy sinh.
Mà Kim Phi lại lớn lên trong thời kì hòa bình, từ nhỏ đều được dạy rằng mọi người đều bình đẳng, hơn nữa phần lớn thời gian đều là đi học, kinh nghiệm làm việc rất ngắn, không có gặp phải quá nhiều sự bất công.
Mặc dù y hiểu rằng, sự bình đẳng hoàn toàn đó chỉ là một loại lý tưởng, nhưng y sẵn lòng hiện thực hóa lý tưởng này, chí ít tại thời điểm bản thân y có năng lực, y sẵn lòng thúc đẩy quá trình thực hiện lý tưởng này.
Dù cho đó chỉ là một bước nhỏ tiến về phía trước.
Không phải Kim Phi không hiểu phương pháp mà Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ sử dụng, cũng không phải y không biết rằng ý tưởng của y không phù hợp để làm một vị tướng.
Vì vậy, ngay từ đầu Kim Phi đã giao toàn quyền quân sự cho Trương Lương, để Trương Lương đi quản lý tiêu cục và quân Trấn Viễn.
Chẳng qua là Đảng Hạng và Tần Vương không cho Kim Phi thời gian, cũng không cho Trương Lương thời gian.
Trương Lương chỉ huy các trận chiến có quy mô nhỏ như tiêu diệt thổ phỉ thì còn có thể, nhưng chỉ huy các trận chiến có quy mô lớn thì kinh nghiệm chưa đủ, sức ảnh hưởng cũng có phần không đủ.
Nhờ sự tuyên truyền của người kể chuyện và nhật báo Kim Xuyên, Kim Phi đã được thần thánh hóa trong tâm trí của rất nhiều quân Thục, cái khác thì không nói, Kim Phi tự mình đến Hi Châu, đối với việc nâng cao sĩ khí mà nói, thì Trương Lương hoàn toàn không thể bằng.
Thật ra, so với việc chỉ huy tác chiến, Kim Phi càng thích vùi mình trong phòng thực nghiệm ở làng Tây Hà phát minh hơn.
Nhưng hết cách, bất kể là trận chiến dốc Đại Mãng ban đầu hay là trận thành Du Quan và Hi Châu gần đây, đối với Xuyên Thục mà nói thật sự quá quan trọng, bất kì một trận nào cũng không thể thất bại, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Kim Phi chỉ đành đích thân tới tiền tuyến.
“Tiên sinh, quân Tần Vương ở phía Nam đã rút lui, có thể tạm thời phái sư đoàn 7 và sư đoàn 11 lên phía Bắc được không?”
Đại Tráng hỏi: “Lý Lăng Duệ hoàn toàn điên rồi, đánh nhiều ngày như vậy, chết nhiều người như thế, hoàn toàn không có ý định dừng tay, áp lực ở phía bắc quá lớn.”
“Sư đoàn 7 và sư đoàn 11 không thể động” Kim Phi lắc đầu nói: “Chẳng những không thể động, chúng ta còn cần phải điều thêm binh lực xuống phía Nam!”
“Còn phải điều người xuống phía Nam ư?” Đại Tráng nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
Kim Phi không trả lời Đại Tráng, mà quay đầu nhìn về phía Hàn Phong: “Viện quân của Trần An Tiệp có phải sắp đến rồi không?”
“Tiên sinh quả nhiên dự liệu như thần”, Hàn Phong vỗ mông ngựa, nịnh nọt nói: “Ta vừa nhận được mật báo, Trần Lương Phong đã điều động 160.000 quân Bạch Hổ từ hồ Ba Văn đến!”
“Chẳng trách Trần An Tiệp lại đột nhiên bạo gan như vậy, hóa ra là viện quân tới rồi!” Đại Tráng bừng tỉnh gật đầu.
“160.000 đại quân được điều động, tại sao bây giờ ngươi mới nhận được tin?” Trương Lương cau mày hỏi.
160.000 người tuy chỉ là một con số, nhưng khi 160.000 người này tụ lại với nhau, có thể lấp đầy mấy ngọn núi.
Đại quân xuất phát có thể kéo dài đến mấy chục dặm.
Nhiều người và ngựa được điều động như vậy, rất khó để không bị phát hiện.
“Lương ca, toàn bộ người dân phía Tây đất Tần đều sơ tán hết, bạch Hổ Quân lại đi đường núi, vì vậy chúng ta nhận được tin tức khá muộn.”
Hàn Phong giải thích, nhưng vẫn chủ động thừa nhận sai lầm của mình: “Nhưng thật sự lần này chúng ta đã làm không tốt, ta chấp nhận chịu phạt.”
“Bây giờ nói cái này còn có tác dụng gì nữa?” Trương Lương hỏi: “Quân Bạch Hổ đến đâu rồi, bao lâu nữa là tới?”
“Đã đến núi Lang Đầu rồi, theo tin tức của mật báo truyền về, nếu nhanh thì buổi chiều ngày hôm nay có thể đến kênh Hoàng Đồng.” Hàn Phong đáp.
Trước đây, trong tay Trần An Tiệp chỉ có hơn mười ngàn tàn quân núi Ô Đầu, quân Thục bất cứ khi nào cũng có thể phá vòng vây rời đi, nhưng bây giờ có thêm 160.000 quân Bạch Hổ, quân Thục hoàn toàn coi như đã bị chặn lại ở kênh Hoàng Đồng.
Tả Phi Phi thấy không khí trong phòng chỉ huy có chút căng thẳng, bèn hỏi: “Người đưa khinh khí cầu đến đâu rồi?”
Mục đích hỏi câu này vốn dĩ là để nâng cao sĩ khí, để Đại Tráng, Trần Phượng Chí cùng với những người khác biết rằng, họ cũng có viện quân.
Nhưng ai ngờ Hàn Phong lại trả lời: “Vẫn bị chặn ở kênh Cửu Liên.”
Thế là không khí trong phòng chỉ huy càng trở nên căng thẳng hơn.
Hàn Phong sau đó cũng phát hiện vấn đề này, nhanh chóng bổ sung: “Tuy nhiên quân tiếp viện do Trịnh Phương tướng quân lãnh đạo có lẽ hôm nay có thể đến kênh Cửu Liên.”
Nghe Hàn Phong nói như vậy, bầu không khí quả nhiên đã bớt căng thẳng.
Đại quân mà Trịnh Phương lãnh đạo có mang theo máy hơi nước, kênh Cửu Liên nhất định sẽ không thể ngăn cản bọn họ.
Đợi xông qua kênh Cửu Liên, viện quân có thể tiếp tục tiến về phía Bắc.