“Thu hết thẻ ngà lên đây chưa?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Thu rồi, đã đưa lên ngựa chiến, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
Tiểu Ngọc gật đầu nói: “Ta cũng phái người truyền tin cho huyện phủ, bọn họ đã chuẩn bị hôn thư sẵn sàng, chỉ cần tẩu tẩu gật đầu, đưa thẻ ngà qua là được.”
Quan Hạ Nhi là chính thất của Kim Phi, chuyện nạp thiếp này không cần Kim Phi ra mặt, Quan Hạ Nhi có thể xử lí được.
Bây giờ gần như cả nha huyện Kim Xuyên đều bị Tiểu Ngọc xâm nhập hoàn toàn, ngay cả Quan Hạ Nhi cũng không cần ra mặt.
“Nếu huyện lệnh lão gia đã biết, phải làm sao để ngăn cản đây?” Quan Hạ Nhi lại hỏi.
“Tẩu tẩu yên tâm, xử lí loại chuyện nhỏ như hôn thư, huyện lệnh chưa bao giờ hỏi đến, hơn nữa chúng ta không tới huyện nha xử lí, người ta tìm là bà mối và đội nha dịch, trừ phi Thái Lưu Dương biết kế hoạch của chúng ta, nếu không sẽ không phát hiện được.”
Tiểu Ngọc tự tin nói: “Cho dù hắn phát hiện cũng không sao, ta phái người canh chừng hắn rồi, chỉ cần hắn có thay đổi, người của ta sẽ phát hiện ngay.”
Để khuyến khích sinh sản, Đại Khang quản lí cực kì lơi lỏng trên phương diện nạp thiếp.
Tất cả các bà mối và đội nha dịch đưa thân đều có thể xử lí hôn thư.
Quan Hạ Nhi nghe Tiểu Ngọc nói vậy, cuối cùng cũng yên tâm.
Cô ấy suy nghĩ một chút, nói: “Người huyện lệnh lão gia phái tới, mất bao lâu thì tới làng được?”
“Tẩu tẩu yên tâm, trong vòng ba ngày, bọn họ không tới được đâu.” Tiểu Ngọc cười nói.
Giọng điệu cực kì tự tin.
“Đã thông báo hết cho các nơi như núi Thiết Quán, xưởng muối chưa?”
“Thông báo rồi, nếu không có gì bất ngờ, chắc là lúc này bọn họ cũng bắt đầu đưa thẻ ngà cho huyện phủ rồi.”
Tiểu Ngọc đáp: “Ta đã nói với bên huyện phủ, nếu bọn họ đưa đến trước, thì xử lí cho bọn họ trước.”
“Vẫn là Tiểu Ngọc nghĩ chu đáo.” Quan Hạ Nhi khen nói: “Thảo nào tướng công thích cô như vậy.”
Sau khi Tiểu Ngọc tiếp nhận tiểu đội Chung Minh, đúng là thay đổi rất lớn.
Cô ấy không còn dáng vẻ bất cẩn trong quá khứ, trở nên càng chín chắn hơn.
Nói tới đây, Quan Hạ Nhi đột nhiên nhớ ra gì đó, kéo tay Tiểu Ngọc hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Ngọc, cô chọn cái gì?”
“Ta… Ta… Ta còn có việc đi trước đây!”
Vừa rồi Tiểu Ngọc còn đối đáp trôi chảy, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng, xoay người muốn chạy.
“Cô chạy cái gì, ta còn chưa hỏi xong mà.” Quan Hạ Nhi ở phía sau gắng hỏi thêm: “Đông Đông chọn cái gì?”
Nhưng chân Tiểu Ngọc không dừng lại, cứ chảy thẳng đi.
Một lát sau, mấy con ngựa chiến lao ra khỏi làng Tây Hà, mang theo mấy ngàn cái thẻ ngà, đến thẳng huyện phủ Kim Xuyên.
Cùng lúc đó, gã thân tín của Thái Lưu Dương và đám nha dịch mới đi chưa được lộ trình.
“Đi cả buổi sáng mệt chết mất, trước mặt có một nhà trọ, chúng ta đi ăn gì đó rồi hãy đi tiếp.”
Gã thân tín thở hổn hển, dẫn bọn nha dịch chui vào quán trọ: “Tiểu nhị, bưng hết rượu ngon thịt thơm lên đây!”
Sau khi cơm no rượu đủ, đoàn người tiếp tục lên đường.
Nhưng đi chưa được năm dặm, bụng của tên thân tín đột nhiên kêu ùng ục.
Sắc mặt hắn biến đổi, nhanh chóng ôm bụng chui vào rừng cây nhỏ bên đường.
Phóng thích xong, vừa kéo quần đi ra, bụng hắn lại bắt đầu quặn thắt điên cuồng.
Gã thân tín lại nhanh chóng chạy vào rừng cây nhỏ lần nữa.
Cứ năm sáu lần như vậy, mãi cho đến khi tất cả mọi thứ trong bụng đều ra ngoài, cuối cùng bụng mới ngừng nghỉ.
Nhưng lúc này gã thân tín đã sắp không đứng được nữa rồi.