Vì sai lầm của bản thân khiến Trấn Viễn số 1 bị chìm, Kim Bằng cứ luôn tự trách mình và cũng thường xuyên nghiêm túc nghĩ lại.
Cuộc chiến liều chết khi bảo vệ thành Du Quan cộng với việc luôn làm việc chăm chỉ trong thời kỳ cải cách lao động, thực chất là biểu hiện của sự tự trách, và đó là lúc anh ta đang trừng phạt chính mình.
Để Kim Bằng chỉ huy thuyền bọc thép, chắc chắn anh ta sẽ cẩn thận hơn và làm việc tận tâm hơn để tránh tái diễn những sai lầm trước đó.
Ngoài ra, còn một nguyên nhân khác khiến Cửu công chúa chọn Kim Bằng là vì anh ta đủ trung thành với Kim Phi.
Nhất là lần được trọng dụng lần nữa này, lòng trung thành này sẽ càng không có gì phá vỡ nổi.
Chuyến hành trình xa có ý nghĩa rất lớn lao, lòng trung thành là thứ thiết yếu và cũng là quan trọng nhất đối với người nắm quyền!
Ngay từ đầu Kim Bằng đã đi với y vẫn luôn tận tâm tận lực, Kim Phi kêu anh ta đi khai thác mỏ anh ta cũng không nói một lời.
Khi đó, Kim Phi vẫn chưa đủ lông đủ cánh nên chuyện khai thác mỏ vẫn còn lén lút.
Kim Bằng cũng không hề phàn nàn gì rồi dẫn theo mấy người trốn ở trong mỏ, âm thầm đào mấy tháng.
Ngoại trừ việc khiến Trấn Viễn số 1 chìm, thì còn lại Kim Bằng không có chỗ nào để chê và hoàn toàn đáp ứng được tiêu chuẩn này.
Không có ai là hoàn hảo, việc để Kim Bằng chỉ huy thuyền bọc thép chắc chắn cũng sẽ có khuyết điểm.
Sau khi trải qua vụ chìm của Trấn Viễn số 1, chắc chắn Kim Bằng sẽ trở nên cẩn thận khi chỉ huy thuyền bọc thép, chẳng hạn như anh ta có thể chọn giảm tốc độ và đi chậm ở những nơi mà lẽ ra anh ta có thể đi qua với tốc độ nhanh hơn.
Với việc Kim Bằng chỉ huy thuyền bọc thép, khả năng cao chuyến hành trình của thuyền bọc thép sẽ bị kéo dài.
Nhưng đối với Kim Phi mà nói, y lại càng thích một người chỉ huy như vậy hơn.
Những người chỉ huy cấp tiến có thể rút ngắn thời gian hành trình nhưng họ cũng sẽ làm tăng rủi ro của chuyến đi đó.
Tương đối mà nói, Kim Phi càng hy vọng người chỉ huy có thể bảo thủ một chút, mất nhiều thời gian hơn để hoàn thành nhiệm vụ trong một lần.
Đây chính là lý do tại sao Kim Phi lại đồng ý để Kim Bằng lên thuyền bọc thép.
Trong những dịp tương đối quan trọng như vậy, Quan Hạ Nhi thường sẽ lùi về sau và nhường cơ hội ra mặt cho Cửu công chúa hoặc đám người Đường Tiểu Bắc.
Vừa rồi cô lui về phía sau nhưng khi nghe được Kim Phi chuẩn bị lên thuyền, lại tiến lên mấy bước đi đến bên cạnh Kim Phi.
Biết chắc Kim Phi sẽ không rút lại lời vì đã nói công khai trước mặt người là y sẽ lên thuyền, nên Quan Hạ Nhi cũng không khuyên y đừng đi mà chỉ nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Đương gia, dù sao đây cũng là lần đầu tiên thuyền bọc thép hạ thủy, chàng lên tàu thì cẩn thận chút."
"Nàng đừng lo, không sao đâu." Kim Phi xoa xoa tóc Quan Hạ Nhị, khoát tay qua vai cô.
Quan Hạ Nhi giãy giụa một hồi cũng không thoát ra đành chịu thua: "Đương gia, Trấn Viễn số 1 Kim Xuyên đều có tên, thuyền bọc thép sắp xuất phát rồi chàng đã nghĩ ra cái tên nào chưa?"
“Còn chưa có,' Kim Phi gãi đầu nói: “Sao nàng không đặt giúp ta một cái đi?"
Thực ra, Hồng Đào Bình đã nói Kim Phi đặt tên cho thuyền bọc thép từ lâu, nhưng y vẫn mãi không biết đặt tên gì, đến mức thuyền bọc thép sắp hạ thủy rồi vẫn chưa có tên.
“Ta làm sao có tư cách đặt tên?”
Quan Hạ Nhi xua tay từ chối.
Cho dù cô chưa lõi đời thì cũng biết đây là con thuyền bọc thép đầu tiên của Đại Khang, hơn nữa nó còn sắp bắt đầu chuyến hành trình dài đi tìm lục địa mới.
Thế nên con thuyền bọc thép này đã được định sẵn là sẽ lưu danh trong sử sách.
Quan Hạ Nhi vốn là người không thích được chú ý và gặp những chuyện này thì cô luôn muốn tránh xa.
Nhưng cô càng như vậy thì Kim Phi càng muốn trêu chọc, cứ nhất quyết bắt cô đặt tên cho nó, thậm chí còn đe dọa Quan Hạ Nhi rằng nếu cô không đặt tên cho nó thì con thuyền bọc thép này sẽ không có tên, mà cứ gọi là thuyền bọc thép.
Quan Hạ Nhi hết cách đành nhéo nhéo Kim Phi một hồi, cô nhíu mày suy nghĩ hồi lâu mới ngập ngừng hỏi: “Nếu không thì gọi là số hiệu Thái Bình được không?”
Cuộc chiến liều chết khi bảo vệ thành Du Quan cộng với việc luôn làm việc chăm chỉ trong thời kỳ cải cách lao động, thực chất là biểu hiện của sự tự trách, và đó là lúc anh ta đang trừng phạt chính mình.
Để Kim Bằng chỉ huy thuyền bọc thép, chắc chắn anh ta sẽ cẩn thận hơn và làm việc tận tâm hơn để tránh tái diễn những sai lầm trước đó.
Ngoài ra, còn một nguyên nhân khác khiến Cửu công chúa chọn Kim Bằng là vì anh ta đủ trung thành với Kim Phi.
Nhất là lần được trọng dụng lần nữa này, lòng trung thành này sẽ càng không có gì phá vỡ nổi.
Chuyến hành trình xa có ý nghĩa rất lớn lao, lòng trung thành là thứ thiết yếu và cũng là quan trọng nhất đối với người nắm quyền!
Ngay từ đầu Kim Bằng đã đi với y vẫn luôn tận tâm tận lực, Kim Phi kêu anh ta đi khai thác mỏ anh ta cũng không nói một lời.
Khi đó, Kim Phi vẫn chưa đủ lông đủ cánh nên chuyện khai thác mỏ vẫn còn lén lút.
Kim Bằng cũng không hề phàn nàn gì rồi dẫn theo mấy người trốn ở trong mỏ, âm thầm đào mấy tháng.
Ngoại trừ việc khiến Trấn Viễn số 1 chìm, thì còn lại Kim Bằng không có chỗ nào để chê và hoàn toàn đáp ứng được tiêu chuẩn này.
Không có ai là hoàn hảo, việc để Kim Bằng chỉ huy thuyền bọc thép chắc chắn cũng sẽ có khuyết điểm.
Sau khi trải qua vụ chìm của Trấn Viễn số 1, chắc chắn Kim Bằng sẽ trở nên cẩn thận khi chỉ huy thuyền bọc thép, chẳng hạn như anh ta có thể chọn giảm tốc độ và đi chậm ở những nơi mà lẽ ra anh ta có thể đi qua với tốc độ nhanh hơn.
Với việc Kim Bằng chỉ huy thuyền bọc thép, khả năng cao chuyến hành trình của thuyền bọc thép sẽ bị kéo dài.
Nhưng đối với Kim Phi mà nói, y lại càng thích một người chỉ huy như vậy hơn.
Những người chỉ huy cấp tiến có thể rút ngắn thời gian hành trình nhưng họ cũng sẽ làm tăng rủi ro của chuyến đi đó.
Tương đối mà nói, Kim Phi càng hy vọng người chỉ huy có thể bảo thủ một chút, mất nhiều thời gian hơn để hoàn thành nhiệm vụ trong một lần.
Đây chính là lý do tại sao Kim Phi lại đồng ý để Kim Bằng lên thuyền bọc thép.
Trong những dịp tương đối quan trọng như vậy, Quan Hạ Nhi thường sẽ lùi về sau và nhường cơ hội ra mặt cho Cửu công chúa hoặc đám người Đường Tiểu Bắc.
Vừa rồi cô lui về phía sau nhưng khi nghe được Kim Phi chuẩn bị lên thuyền, lại tiến lên mấy bước đi đến bên cạnh Kim Phi.
Biết chắc Kim Phi sẽ không rút lại lời vì đã nói công khai trước mặt người là y sẽ lên thuyền, nên Quan Hạ Nhi cũng không khuyên y đừng đi mà chỉ nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Đương gia, dù sao đây cũng là lần đầu tiên thuyền bọc thép hạ thủy, chàng lên tàu thì cẩn thận chút."
"Nàng đừng lo, không sao đâu." Kim Phi xoa xoa tóc Quan Hạ Nhị, khoát tay qua vai cô.
Quan Hạ Nhi giãy giụa một hồi cũng không thoát ra đành chịu thua: "Đương gia, Trấn Viễn số 1 Kim Xuyên đều có tên, thuyền bọc thép sắp xuất phát rồi chàng đã nghĩ ra cái tên nào chưa?"
“Còn chưa có,' Kim Phi gãi đầu nói: “Sao nàng không đặt giúp ta một cái đi?"
Thực ra, Hồng Đào Bình đã nói Kim Phi đặt tên cho thuyền bọc thép từ lâu, nhưng y vẫn mãi không biết đặt tên gì, đến mức thuyền bọc thép sắp hạ thủy rồi vẫn chưa có tên.
“Ta làm sao có tư cách đặt tên?”
Quan Hạ Nhi xua tay từ chối.
Cho dù cô chưa lõi đời thì cũng biết đây là con thuyền bọc thép đầu tiên của Đại Khang, hơn nữa nó còn sắp bắt đầu chuyến hành trình dài đi tìm lục địa mới.
Thế nên con thuyền bọc thép này đã được định sẵn là sẽ lưu danh trong sử sách.
Quan Hạ Nhi vốn là người không thích được chú ý và gặp những chuyện này thì cô luôn muốn tránh xa.
Nhưng cô càng như vậy thì Kim Phi càng muốn trêu chọc, cứ nhất quyết bắt cô đặt tên cho nó, thậm chí còn đe dọa Quan Hạ Nhi rằng nếu cô không đặt tên cho nó thì con thuyền bọc thép này sẽ không có tên, mà cứ gọi là thuyền bọc thép.
Quan Hạ Nhi hết cách đành nhéo nhéo Kim Phi một hồi, cô nhíu mày suy nghĩ hồi lâu mới ngập ngừng hỏi: “Nếu không thì gọi là số hiệu Thái Bình được không?”