“Không tốt lắm…”
Hồng An tiếp nhận chén trà, rồi bắt đầu kể về tình hình thành Du Quan.
Khi nghe được Tấn vương lại phái người phối hợp người Đông Man tấn công thành nam, Kim Phi và Cửu công chúa đều tức giận nghiến răng.
Khi biết thi thể xếp chồng dưới thành Du Quan cao bằng tường thành, nhân viên hộ tống cũng thương vong nặng nề, sắc mặt của Kim Phi và Cửu công chúa càng thêm khó coi.
Bọn họ đã đoán được rằng thành Du Quan có thể sẽ bị tấn công từ lâu, cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng họ không ngờ rằng vua Đông Man sẽ xuống tay thâm độc như vậy.
Nghe tới việc Trấn Viễn số một bị bè gỗ đánh chìm, Kim Phi và Cửu công chúa đều mở to mắt nhìn.
“Ngươi nói gì cơ?” Kim Phi trừng mắt nhìn Hồng An, hỏi: “Trấn Viễn số một bị đánh chìm hả?”
Hồng An đau khổ, kể lại từ đầu tới cuối quá trình Trấn Viễn số một bị đánh chìm.
“Kim Bằng làm ăn kiểu gì thế không biết, một con thuyền chiến hạm to như thế, mà có thể bị bè gỗ đánh chìm!”
Cửu công chúa tức giận đến mức ném chén trà trong tay đi.
Vốn Kim Phi cũng rất tức giận, nhưng y nhìn thấy Cửu công chúa giận dữ như vậy thì lại không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa.
Cửu công chúa từng sinh non, gần đây cô ấy lại quá bận rộn chính vụ, thai nhi vốn đã không ổn, nay càng không thể kích động.
Kim Phi gật đầu về phía Châu Nhi, chuyển hướng đề tài: “Đi thông báo với Lương ca, Tiểu Ngọc, Thiết Thế Hâm, bảo bọn họ nhanh chóng lại đây!”
Nửa đêm Trương Lương, Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm bị đánh thức, nhưng không những họ không bực bội mà còn chạy tới.
Bọn họ đều biết rõ tính cách của Kim Phi, bởi vì nếu không phải chuyện cực kỳ quan trọng thì sẽ không gọi họ lúc nửa đêm.
Ba người họ đều ở gần nhau nên gần như là đến cùng một lúc.
Kim Phi bảo Hồng An kể lại hết mọi chuyện đã xảy ra ở thành Du Quan.
Ba người nghe xong đều im lặng.
Bọn họ đều biết khả năng cao thành Du Quan sẽ bị công kích, nhưng không ngờ quá trình lại thê thảm đến như vậy, càng không ngờ kẻ địch còn lợi dụng bè gỗ đánh chìm Trấn Viễn số 1.
"Kim Bằng bị điên à? Đạn dược chưa xong lại bảo người ta dọn dẹp nồi hơi!"
Trấn Viễn số 1 bị đánh chìm, Trương Lương cũng rất tức giận: "Đợi trở lại, xem ta xử lý hắn thế nào!"
Nói xong, anh ta cúi người quay về phía Kim Phi: "Ta nhìn người không tốt, xin tiên sinh và Bệ hạ trách phạt!"
Mặc dù vụ chìm tàu Trấn Viễn số 1 không liên quan mấy đến Trương Lương, nhưng anh ta là thống soái ba quân dưới trướng Kim Phi và cũng là cấp trên của Kim Bằng.
Nếu Kim Phi và Cửu công chúa thật sự muốn trách phạt Kim Bằng đã gây ra chuyện lớn như vậy, thì chí ít cũng có thể phạt anh ta tội nhìn lầm người.
"Trấn Viễn số 1 đã bị đánh chìm, Kim Bằng cũng không có ở đây, nói mấy lời này được gì?"
Cửu công chúa xua tay nói: "Bây giờ mọi người nên suy nghĩ kỹ xem nên làm gì tiếp theo thì hơn!"
Cửa công chúa chưa dứt lời, Tiểu Ngọc đã tiến lên một bước nói: "Tiên sinh, bệ hạ, Đông Man hung hăng tấn công, thành Du Quan chỉ còn lại hơn một ngàn người, chắc chắn không thể trụ được bao lâu nữa! Ta nghĩ chuyện nên ưu tiên hàng đầu là gửi quân tiếp viện cho thành Du Quan ngay lập tức!”
Lưu Thiết và Tiểu Ngọc là anh em ruột thịt, cả hai đều giữ những chức vụ quan trọng dưới trướng Kim Phi. Trong hoàn cảnh bình thường, Tiểu Ngọc sẽ cố gắng tránh chuyện của Lưu Thiết, còn nếu không tránh được thì hầu hết đều giữ im lặng.
Nhưng lần này cô ấy không thể giữ im lặng được.
Có thể nói bây giờ thành Du Quan đang trong tình thế bấp bênh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị kẻ địch đánh tan.
Quân Đông Man tấn công thành Du Quan tổn thất nặng nề, xác người chất đống bằng tường thành. Một khi thành Du Quan bị chọc thủng, kết cục anh trai cô ấy ở tiêu cục Trấn Viễn, làm thống soái ở thành Du Quan có thế nào cũng đã nghĩ được.