Chuyện xấu trong nhà không được truyền ra ngoài, hai thuộc hạ khiến Tần Trấn cảm thấy rất mất mặt, vội vàng mắng mỏ bọn họ."
Mặc dù Kim Phi không hài lòng với Tần Trấn, nhưng cũng không đến nỗi giậu đổ bìm leo chế giễu anh ta, y mỉm cười và dặn dò Đại Lưu thông báo cho nhân viên hộ tống của mình cắm trại ở bãi đất trống bên cạnh đường lớn.
"Tần đô thống, lều vải đây!" Đại Lưu mang lều vải đến: "Có cần ta phái người dựng lên giúp ngài không?"
"Không cần đâu." Tần Trấn ôm quyền với Kim Phi nói: "Cám ơn tiên sinh."
Nói xong, anh ta dẫn theo thuộc hạ và lều vải rời đi.
Bầu trời dần tối, mùi cơm từ chỗ nhân viên hộ tống bay thoang thoảng ra.
Có sáu món ăn đặt trên chiếc bàn nhỏ trước lều của Kim Phi.
Lạc Lan quỳ xuống bên cạnh Kim Phi, cẩn thận giúp Kim Phi nhặt xương trong thịt ra.
Cách đó mấy chục bước chân, người của Tần Trấn đang gặm bánh nướng áp chảo, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Anh ta đường đường là đô thống quân giáp đỏ, là thân tín của Hoàng đế, ăn còn không bằng một Nam tước Thanh Thủy.
Ăn không được thì cũng không sao, càng lúng túng hơn là vừa nãy anh ta chỉ mượn lều vải, chứ không mượn chăn nệm, chỉ có thể ngủ dưới đất.
Mặc dù bây giờ đã là mùa xuân, nhưng về đêm trời vẫn rất lạnh.
"Đô thống, hay là ta đi tìm Kim Phi mượn mấy cái chăn nệm nhé?"
Một thuộc hạ biết Tần Trấn không còn mặt mũi, nhỏ giọng hỏi.
"Cũng không phải chưa từng ngủ ở nơi đất hoang, kiên trì một đêm không chết được đâu!"
Tần Trấn tức giận nói.
Nói xong, anh ta càng nghĩ càng giận, vứt chiếc bánh nướng áp chảo đi rồi chui vào trong lều.
Tại trại của nhân viên hộ tống, nhóm người Kim Phi cũng nhìn thấy tình thế khó xử của Tần Trấn.
Dù sao Lạc Lan cũng đang làm ăn, chú trọng hòa khí sinh tài, do dự một chút rồi hỏi: "Tiên sinh, hay là ta bảo người đưa cho Tần đô thống chút thức ăn và chăn nệm nhé?"
"Không cần đâu, bọn họ muốn dùng thì tự mình tới mượn." Kim Phi lắc đầu.
Mặc dù y không đến nỗi chủ động đi giễu cợt Tần Trấn, nhưng cũng sẽ không tự dâng đồ lên.
Kim Phi lên tiếng, Lạc Lan cũng không thể nói thêm gì nữa, cúi đầu tiếp tục giúp Kim Phi gắp thức ăn.
Sau khi ăn tối xong, Kim Phi đi ngủ sớm, nhưng nửa đêm lại bị tiếng vó ngựa đánh thức.
Nửa đêm còn cưỡi ngựa thì chắc chắn là có chuyện.
Kim Phi vừa mặc quần áo, vừa nhìn ra cửa hỏi: "Lão Bát, có chuyện gì vậy?"
"Tiên sinh, không phải là người của chúng ta." Cận vệ đứng canh cửa trả lời: "Có người đến tìm Tần đô thống."
"Tần đô thống?"
Kim Phi nghe vậy, mới cảm thấy yên tâm.
Ngẩng đầu nhìn lên trăng sáng, thấy thời gian vẫn còn sớm, Kim Phi mặc quần áo vào đi ra khỏi lều, chuẩn bị đi vệ sinh rồi quay lại ngủ tiếp.
Nhưng khi y đi vệ sinh xong quay lại, thấy Tần Trấn đang đứng ở ngoài lều của mình với vẻ mặt lo lắng.
"Kim tiên sinh, xảy ra chuyện rồi!"
"Có chuyện gì vậy?" Tim Kim Phi đột nhiên đập mạnh, buột miệng nói: "Có phải Vũ Dương xảy ra chuyện rồi không?"
Nếu Tần Trấn đã chạy tới đây thì chuyện này nhất định có liên quan đến mình.
Khả năng lớn nhất chính là có liên quan đến Cửu công chúa.
"Tiên sinh, tại sao ngài biết vậy?" Tần Trấn hơi sửng sốt.
"Ta đoán được." Kim Phi lo lắng hỏi: "Vũ Dương đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta vừa mới nhận được tin từ Cục tình báo trong thành truyền đến, nửa giờ trước, trong kinh thành đột nhiên xảy ra hỗn loạn, không biết từ đâu lại xuất hiện một nhóm người đến, bao vây chỗ ở của điện hạ!"