Thái độ của Trương Lương thể hiện rõ ràng rằng anh ta không muốn trả lại lương thực.
Nhưng Tạ Lăng Phong vẫn muốn giãy giụa thêm một chút: “Trương đại soái, đều nói tiêu cục Trấn Viễn tận tâm với dân, chưa bao giờ lấy một đồng tiền của dân, ngươi không được làm như vậy!”
“Nếu các ngươi là người bình thường, tiêu cục Trấn Viễn ta đương nhiên sẽ không chạm vào các ngươi dù chỉ một đường kim mũi chỉ, nhưng các ngươi là dân chúng bình thường sao?”
Trương Lương lạnh giọng hỏi: “Đừng tưởng rằng chúng ta không biết các ngươi vì sao tích trữ lương thực, trong lòng các ngươi đều biết, đừng ở trước mặt ta giả bộ đáng thương, trông thật chán ghét!"
Tạ Lăng Phong và Hà Đỉnh Lương nhìn nhau một cái rồi trầm mặc.
Một tú tài gặp một người lính, không thể nói lý được.
Huống chi, trong chuyện này gia tộc quý tộc cũng không đúng.
Đúng như Trương Lương đã nói, động cơ tích trữ lương thực của họ quả thực là đáng hổ thẹn.
Đương nhiên đây không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là bọn họ đánh không lại tiêu cục Trấn Viễn.
Các gia đình quý tộc bề ngoài có vẻ tôn nghiêm, nhưng trên thực tế, mỗi gia đình đều tàn nhẫn, lòng dạ ác độc.
Nếu binh lính dưới quyền của thương nhân về lương thực có thể đánh bại tiêu cục Trấn Viễn, Tạ Lăng Phong sẽ không bao giờ đến gặp Trương Lương để nói những điều tốt đẹp mà sẽ không thương tiếc lột da và rút gân những vệ sĩ đã cướp đoạt kho lương thực.
"Nói thật với các ngươi, ông đây vì lương thực nên mới tới đây, nếu các ngươi còn đến đây khóc lóc chọc tức ta, ta sẽ không ngại đi một chuyến tới nhà cũ của nhà họ Tạ cho ngươi khóc một trận đã đời đâu.”
Trương Lương mắng: "Cút ra ngoài! Đừng chướng mắt trước mặt ta!"
Tạ Lăng Phong từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị mất mặt mũi như vậy, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng lại không dám tức giận, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chào Trương Lương, quay người rời đi.
Hà Đỉnh Lương thậm chí không dám ở lại, chạy theo Tạ Lăng Phong với bộ dạng xám xịt.
"Tiên sinh nói không sai, những đứa trẻ xuất thân từ gia tộc quý tộc này đều là ngụy quân tử, đạo đức giả!"
Trương Lương chế nhạo nói: "Rõ ràng là hận không thể chém chết ta, nhưng nhưng vẫn giả mù hành lễ!"
Đội thân vệ phía sau đều giả vờ như không nghe thấy gì.
Trong trận ở kênh Hoàng Đồng, quá nhiều nhân viên hộ tống đã chết, nhiều người trong số họ là chiến hữu cũ mà Trương Lương quen khi còn ở quân Thiết Lâm.
Kim Phi buồn, Trương Lương còn khó chịu hơn.
Đội thân vệ là những người bầu bạn với Trương Lương nhiều nhất, sau trận chiến đó, đội thân vệ có thể cảm nhận rõ ràng rằng sự thù địch và sát khí của Trương Lương ngày càng mạnh mẽ hơn.
Nếu vừa rồi Tạ Lăng Phong dám cãi lại, có lẽ Trương Lương sẽ thực sự giết ông ta.
...
Sau khi Tạ Lăng Phong trở về, đã kể lại cho lão gia chủ và gia chủ hiện tại những gì ông ta đã thấy và nghe.
Tạ Lăng Trọng đầu tiên là choáng váng trước hai lần nổ bom của tiêu cục Trấn Viễn, sau đó biết được Trương Lương định lấy lương thực làm chiến lợi phẩm, tức giận đến mức chửi bới.
Lão gia chủ đã sớm đoán được kết quả này nên biểu hiện tương đối bình tĩnh, nhưng trong nháy mắt lại như già đi mấy tuổi.
Sau khi Tạ Lăng Trọng chửi xong, lão gia chủ thở dài nặng nề nói: "Trọng Nhi, thông báo cho người dân trong làng mau chóng sơ tán khỏi làng Tạ Gia!"
"Dạ, ngày mai con sẽ sắp xếp cho mọi người sơ tán!" Tạ Lặng Trọng khom lưng đồng ý.
"Không, đi ngay bây giờ. Hôm nay tất cả người dân trong tộc phải rời khỏi làng Tạ Gia trước khi đêm đến!"
“Bây giờ ư?” Tạ Lăng Trọng liếc nhìn bên ngoài: “Cha, trời cũng sắp tối rồi, chúng ta không thể đợi tới mai rồi rời đi sao?”
"Nếu Trương Lương nổi điên, thật sự mang người tới chém giết thì ngay cả việc khởi động kế hoạch hạt giống, chúng ta cũng không có thời gian đâu!"
Lão gia chủ nện gậy xuống đất, lớn tiếng nói: “Mọi người ngoài vàng bạc ra thì không cần mang theo thứ gì khác, khi sơ tán phải tản ra”.
“Dạ!” Tạ Lăng Trọng cũng ý thức được sự nghiêm trọng, vội vàng chạy ra ngoài.
Sau đó, tiếng cồng chiêng, tiếng trống vang lên trong làng.
Cùng lúc đó, Hà Đỉnh Lương cũng trở về nhà họ Hà.
Người đứng đầu nhà họ Hà cũng đưa ra lựa chọn giống như nhà họ Tạ, sơ tán người dân trong làng càng sớm càng tốt.
Cảnh tượng tương tự cũng xảy ra ở nhiều địa phương ở Giang Nam.
Hoạt động cướp kho thóc và trấn áp bọn thổ phỉ là do đám người Kim Phi, Trương Lương, Khánh Hoài cùng lên kế hoạch nên khi Trương Lương ra tay, các sư đoàn khác cũng hành động.
Nói là trấn áp thổ phỉ, thực ra là một màn diễn tập quân sự nhắm vào các gia tộc quý tộc ở Giang Nam.
Kim Phi hy vọng rằng thông qua màn trình diễn này, các gia đình quý tộc ở Giang Nam và thổ phỉ sẽ hiểu rõ hơn về thế lực của tiêu cục Trấn Viễn.
Trong trường hợp này, trước khi muốn nhắm vào Xuyên Thục, trước tiên sẽ phải cân nhắc xem liệu có thể chống chọi được sự trả thù của tiêu cục Trấn Viễn hay không.
Trên thực tế, chiêu thức của Kim Phi vẫn rất hữu dụng.
Sau lần diễn tập này, các gia tộc giàu có ở Giang Nam và thổ phỉ đều khiếp sợ.
Ngày xưa thổ phỉ cố thủ ở sâu trong núi nguy hiểm, chỉ cần chiếm được đường dẫn xuống núi là có thể vô tư không lo.
Nhưng đối mặt với phi thuyền, những nơi nguy hiểm dễ phòng thủ khó tấn công trở nên không đáng nhắc tới.
Tiêu cục Trấn Viễn luôn tàn nhẫn trong việc đối phó với thổ phỉ, đặc biệt là những thổ phỉ cướp bóc lương thực, chỉ cần bị tiêu cục Trấn Viễn nhắm tới, kết quả duy nhất sẽ là bị tiêu diệt và bắt giữ.
Nhiều thổ phỉ lo ngại nếu tiếp tục bóc lột người dân sẽ bị nhân viên hộ tống lợi dụng nên dần suy bại và giải tán.
Trải qua cú sốc của cuộc diễn tập quân sự này, tuy tình hình Giang Nam trở nên hỗn loạn và phức tạp hơn, nhưng không có sự áp bức của các gia tộc quý tộc và thổ phỉ, tình hình của người dân đã trở nên tốt hơn trước rất nhiều.
Trương Lương và Khánh Hoài dẫn đầu các vệ sĩ và quân Thiết Lâm, thuê một số lượng lớn dân thường và sắp xếp việc vận chuyển lương thực đến sông Trường Giang cả ngày lẫn đêm.
Trấn Viễn số 2 cũng đi lại giữa Giang Nam, Xuyên Thục, vận chuyển lương thực đến nhiều nơi khác nhau ở Xuyên Thục.
Việc ở Giang Nam bận rộn, Kim Phi cũng không nhàn rỗi.
Sau khi về, y chỉ ở với vợ con một ngày rồi lao vào xưởng luyện thép.
Trong quá trình xây dựng xưởng thép, y đã chiến đấu ở ngoài, chỉ để lại một chồng bản vẽ và yêu cầu Mãn Thương xây dựng theo bản vẽ.
Mặc dù bản vẽ rất chi tiết nhưng vẫn còn nhiều vấn đề phát sinh trong quá trình thi công.
Sau khi giải quyết xong tất cả những vấn đề này, Kim Phi lại vào phòng thí nghiệm và hướng dẫn đám người Vạn Hạc Minh, Tả Chi Uyên nâng cấp máy móc và chuẩn bị xây dựng dây chuyền sản xuất súng trường.
Việc súng trường có thể được sản xuất hàng loạt hay không sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tình hình tương lai của Đại Khang, vì vậy Kim Phi rất coi trọng nó và cho đám người Tả Chi Uyên đến ăn ở trong phòng thí nghiệm.
Mỗi ngày ngoài việc ăn cơm và ngủ thì chỉ có công việc.
May mắn thay bây giờ, điều kiện đã khá hơn, Quan Hạ Nhi không chỉ phân ra mấy phòng nghỉ ngơi trong phòng thí nghiệm mà còn bố trí vài thị nữ thay phiên nhau túc trực, bất kể đám người Kim Phi đói lúc nào cũng sẽ có những bữa ăn nóng hổi.
Hôm đó, Kim Phi tỉnh dậy, ngáp từ trong phòng đi ra, đang chuẩn bị đi dùng bữa thì phát hiện Cửu công chúa đang đứng trước máy móc, tò mò quan sát.
"Vũ Dương, sao nàng lại ở đây?"
Là vua của một nước, Cửu công chúa cũng rất bận rộn.
Quan Hạ Nhi hầu như mỗi ngày đều tới phòng thí nghiệm mấy lần, nhưng Cửu công chúa chỉ ghé qua một lần.
Cửu công chúa quay đầu nhìn mái tóc rối bù của Kim Phi, không khỏi đau lòng.
Cô ấy đi tới vừa giúp Kim Phi chải tóc vừa nói: "Ta không thể tới gặp chàng sao?"
"Có thể, nhưng hôm nay chắc chắn không phải nàng đến để gặp ta." Kim Phi cau mày hỏi: "Nói cho ta biết, có chuyện gì vậy?"