Vị trí của núi Phong Môn nằm ở biên giới của Kim Xuyên và Lâm Huyện, xuất phát từ làng Tây Hàn cưỡi ngựa nhanh thì đến được núi Phong Môn đi khoảng chừng một ngày.
Nếu như đi bộ thì phải đi mất mấy ngày.
Tuy đám người Thiết Chuỳ đều cưỡi ngựa nhưng bởi vì có xe ngựa kéo theo lương thực nên tốc độ của đội ngũ đi về trước không phải rất nhanh, cũng chỉ là nhanh hơn đi bộ một chút mà thôi.
Cho dù tối hôm qua không ngủ ngon, bản thân ở trên xe ngựa ngủ cả ngày cũng rất khó đến được núi Phong Môn.
“Tiên sinh, ngài ngủ bao lâu rồi phải đi hỏi Nhuận Nương, ta cũng không ở trong xe ngựa làm sao biết được?”
Thiết Chuỳ nhìn thấy xung quanh không có người, thô tục cười chớp mắt với Kim Phi một cái.
“Cút cút cút!” Kim Phi tức giận đá Thiết Chuỳ ra, ngẩng đầu nhìn mặt trời.
Mặt trời lúc này đang ở đỉnh đầu, có lẽ đang là lúc giữa trưa.
Thiết Chuỳ biết Kim Phi muốn hỏi điều gì, phủi mông xong lại ghé sát, cười nói: “Lần này đi là đường chính số bảy, có thể vòng qua sông Lương Thuỷ, tiết kiệm được hành trình một ngày.”
“Đường chính số bảy sửa xong rồi sao?” Kim Phi kinh ngạc hỏi.
Muốn làm giàu thì sửa đường trước.
Xây cầu sửa đường vẫn luôn là hạng mục quan trọng của công cuộc ra công cứu giúp, Kim Phi vì vậy cũng tập trung tinh thần và đầu tư tiền bạc đứng sau công trình thuỷ lợi này.
Vị trí của Kim Xuyên nằm ở phía Bắc Xuyên Thục, thông đến phía Nam Xuyên Thục, phía Bắc tiếp giáp với đất Tần lại ở vì nhiều công xưởng, buôn bán nối liền không dứt, khi Cửu công chúa đang quy hoạch hạng mục xây cầu sửa đường, Kim Xuyên vẫn luôn là đối tượng phát triển trọng điểm.
Xuyên Bắc nhiều núi nên Cửu công chúa vì để thông con đường Kim Xuyên và Thục Trung nên đã lệnh người dựa vào đường núi lúc trước làm cơ sở để quy hoạch một con đường chính mới.
Sau khi sửa con đường chính mới xong, từ Kim Xuyên đến Tây Xuyên, đi bộ lên đường ít nhất có thể đỡ tốn được mười ngày hành trình, nếu như cưỡi ngựa thì càng nhanh.
Khó khăn lớn nhất khi tu sửa con đường chính số bảy là ở giữa phải vượt qua mấy thung lũng, với trình độ xây dựng cơ bản của Đại Khang muốn ở trên mấy thung lũng này nối cầu đá đã là độ khó vô cùng lớn rồi.
Trái lại không phải nói không thể hoàn thành chỉ là giá vốn để xây dựng cầu đá vô cùng đắt đỏ, hơn nữa thời gian thi công sẽ vô cùng dài.
Nhưng Kim Phi xây cầu treo ở Hắc Phong Lĩnh đã cho Tả Chi Uyên linh cảm.
Tham khảo cầu treo đó, Tả Chi Uyên và Lưu Bất Quần đã thiết kế cầu treo cho mấy thung lũng.
Bởi vì có phi thuyền giúp đỡ vận chuyển vật tư và kéo dẫn dây cáp nên tiến độ thi công nhanh hơn dự tính không ít.
Dựa theo kế hoạch phải đến mùa thu năm nay mới có thể hoàn thành đường chính số bảy, năm sau mới có thể chính thức thông hành.
“Tốt!”
Đường chính số bảy chính là một động mạch lớn để liên thông Kim Xuyên với khu vực Thục Trung, về các phương diện chính trí, quân sự, kinh tế đều có ý nghĩa vô cùng lớn.
Có được con đường chính này, sự khống chế của Kim Xuyên đối với Xuyên Thục có thể tăng thêm tận mấy bậc.
Kim Phi không nhịn được lớn tiếng khen ngợi.
“Vũ Dương và Thiết Thế Hâm cũng thật là, chuyện quan trọng như vậy cũng không nói một tiếng với ta.”
“Tiên sinh, ngài đừng lấy làm lạ nữa, vừa trở về ngài đã chui vào phòng thí nghiệm, bệ hạ và Thiết đại nhân cho dù muốn báo cáo với ngài cũng phải có cơ hội chứ.”
Thiết Chuỳ nói: “Hơn nữa, Xuyên Thục bây giờ của chúng ta thay đổi mỗi ngày, nếu như loại chuyện nhỏ giống như thông hành đường chính số bảy cũng phải báo cáo ngài vậy thì ngài đừng làm gì nữa, ngày nào cũng cùng bệ hạ xem tấu chương ở ngự thư phòng đi.”
“Cũng phải.” Kim Phi gật đầu.
Chuyện Cửu công chúa nói với ý đều lựa chọn chuyện quan trọng.
Nếu như đường chính số bảy xảy ra chuyện, có thể Cửu công chúa sẽ nói với y một tiếng, nếu như hoàn công việc như thời hạn cũng không cần nói với Kim Phi nữa.
Thật ra Cửu công chưa cũng chưa biết chuyện này, rất khó thể tấu chương được đưa đến viện Khu Mật đã bị Thiết Thế Hâm cho rằng là tấu chương không quan trọng, gửi cho bộ Công rồi.