Kim Phi gật đầu phụ họa, sau đó đột nhiên ý thức được điều gì: “Chờ chút, nàng vừa nói gì? Dùng tiền và vật tư chi viện cho Lộ Khiết?”
“Đúng vậy.” Cửu công chúa gật đầu.
“Chẳng lẽ trước đó nàng không muốn buôn bán cùng Đông Man, là vì chuyện này sao?”
“Cái này không phải là nguyên nhân chính, nhưng cũng là một trong những nguyên nhân.” Cửu công chúa nói: “Dân chúng của chúng ta vẫn đang đói bụng, để ta tiêu tiền mua vật liệu đi tiếp viện cho Đông Man, ta cảm thấy không nên.”
“Hóa ra nàng nghĩ như vậy,” Kim Phi nghe xong, có hơi dở khóc dở cười, sau đó giải thích: “Vũ Dương, ta mua bán với Đông Man, không phải là đưa tiền cho công chúa Lộ Khiết, mà muốn kiếm tiền từ Đông Man!”
“Phu quân, chàng hãy tỉnh táo lại đi, những năm gần đây Đông Man liên tiếp gặp nạn, Đông đến băng tuyết chặn kín cửa, tháng năm tuyết còn chưa tan hết, đến tháng sáu tháng bảy tuyết vừa mới tan, thì đã nắng nóng liên tục, dê bò rất dễ bị bệnh, chết như ngả rạ.”
Cửu công chúa nói: “Khoảng thời gian trước mật thám truyền về một ít tin tức, mặc dù không tìm được Vương Đình, nhưng mật thám đã nói năm nay dê bò phát sinh bệnh lạ, không chỉ khó chữa, mà còn lây lan rất nhanh, nếu một con dê hay một con bò bị bệnh, thì cả bầy sẽ chết hết, toàn bộ dê bò của những bộ lạc xung quanh cũng rất dễ dàng bị nhiễm bệnh!
Thời gian gần đây, dê bò của Đông Man chết vô số, bây giờ trời vừa chuyển nóng, ngay cả thời gian cho dân du mục chế biến thịt dê bò thành thịt khô cũng không có, chỉ có thể nhìn bọn chúng thối rữa.
Dê bò đối với dân du mục trên thảo nguyên mà nói, cũng giống như cánh đồng đối với người nông dân, dê bò chết hết, bây giờ dân du mục không còn gì để ăn, chàng còn muốn kiếm từ bọn họ ư?”
Vốn tưởng nói như vậy, Kim Phi sẽ thất vọng, nhưng Cửu công chúa phát hiện mặc dù mặt y đầy nghiêm túc, không có vẻ gì là thất vọng như đưa đám cả.
Mơ hồ, Cửu công chúa cũng cảm nhận được sự háo hức muốn thử từ trong tâm trạng của Kim Phi.
Đã nhiều lần Kim Phi nói công khai rằng kiếm tiền từ người nghèo là vô nghĩa, muốn kiếm tiền thì hãy kiếm từ người giàu.
Khi thương hội Kim Xuyên mới thành lập cũng đã làm như vậy, đã sử dụng xà phòng thơm châu Thủy Ngọc và hắc đao đã kiếm được rất nhiều ở kinh thành và Giang Nam.
Kim Phi dựa vào những số tiền đó để xây dựng nhà xưởng, chiêu mộ nhân viên hộ tống, mua tài liệu sản xuất vũ khí.
Có thể nói vốn ban đầu để Kim Phi lập nghiệp chính là thông qua việc kiếm tiền từ những người giàu.
Mặc dù quy mô của thương hội Kim Xuyên đã lớn hơn trước rất nhiều, các chi nhánh và hợp tác xã mua bán cung ứng và tiếp thị khắp Xuyên Thục nhưng hiệu quả kiếm tiền của nó đã giảm đáng kể.
Bản chất của thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán hiện giờ cũng giống như lầu bách hóa Quốc Doanh và hợp tác xã mua bán ở đời trước của Kim Phi, đều không phải vì mục đích lợi nhuận mà là mục tiêu chính là mang lại sự thuận tiện cho người dân.
Xà phòng thơm, các loại thiết khí, nước tương... đều đến tay hàng nghìn hộ gia đình thông qua các hợp tác xã mua bán.
Đặc biệt, xà phòng thơm đã cải thiện điều kiện vệ sinh của con người một cách đáng kể.
Trước đây, một năm người dân không tắm được mấy lần, dù là người lớn hay trẻ em, chấy rận vẫn bò trên đầu, rất nhiều bệnh tật là do điều kiện vệ sinh kém.
Giờ đây, nhờ sự tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên, xà phòng thơm đã có sẵn, người dân dần dần hình thành thói quen tắm, gội đầu, giặt quần áo bằng xà phòng thơm, điều kiện vệ sinh được cải thiện rất nhiều, nhiều bệnh tật do điều kiện vệ sinh kém cũng xuất hiện cũng biến mất.
Khi xà phòng thơm mới ra mắt, khách hàng chủ yếu của nó là thanh lâu, một hộp xà phòng thơm có thể được bán với giá vài lượng bạc, nếu trên hộp có hai dòng thơ được Kim Phi viết lên thì giá sẽ tăng vọt lên mấy lần, thậm chí có tiền cũng không mua được.
Chi phí của một hộp xà phòng thơm là bao nhiêu? Khi đó lợi nhuận của một hộp xà phòng có thể gấp hàng chục, thậm chí hàng trăm lần chi phí!
Sản lượng và doanh số bán hàng hiện tại của xưởng làm xà phòng thơm núi Thiết Quán gấp hơn 10 lần so với trước đây nhưng lợi nhuận chỉ bằng 30% so với ngày trước. Nếu trừ chi phí vận chuyển, chi phí thuê mặt bằng và chi phí nhân công của hợp tác xã mua bán thì chỉ sợ lợi nhuận vẫn còn chiết khấu thêm.
Giờ đây thương hội Kim Xuyên hoàn toàn dựa vào số lượng bán ra để kiếm tiền.
Theo quan điểm của Cửu công chúa, mô hình này có thể áp dụng được ở Xuyên Thục chứ không thể áp dụng được ở Đông Man.
Đầu tiên là do quá xa, chi phí vận chuyển sẽ tăng lên rất nhiều, hơn nữa hiện tại Đông Man quá nghèo, nếu bắt đầu giao dịch với Đông Man, chúng ta nhất định sẽ lỗ vốn.