Đời trước Kim Phi có học được một bài văn tên là Thư lông gà, ban đầu lúc thành lập đội Chung Minh, y đã gọi đùa những lá thư khá quan trọng và khẩn cấp là thư lông gà.
Tiểu Ngọc cảm thấy cách gọi này rất thú vị, vẫn tiếp tục gọi là thư lông gà.
Kim Phỉ nhận lấy tờ giấy rồi mở ra, Cửu công chúa cũng nhanh chóng bước đến.
Hai anh em Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Mộ Lam mới vừa vào cũng vểnh tai lên nghe.
Tờ giấy được đưa tới bằng bồ câu đưa tin, nội dung rất đơn giản, chỉ có hai câu.
Cửu công chúa sau khi xem xong, đôi mắt đột nhiên ánh lên sự kỉnh ngạc và mừng rỡ vô cùng, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên che miệng lại.
Kìm Phỉ cũng siết chặt nắm đấm, đập mạnh xuống bàn.
Hai anh em Khánh Mộ Lam vốn đang rất tò mò nội dung trong thư, thấy hai người có biểu cảm như vậy, lòng hiếu kỳ trong lòng càng nặng hơn.
Khánh Hâm Nghiêu dù sao cũng là một
châu mục, vẫn phải biết cách cư xử, nhịn được nên không hỏi.
Nhưng Khánh Mộ Lam không nhịn được, nắm lấy cánh tay Cửu công chúa hỏi: “Vũ Dương, trong thư viết cái gì? Hai người sao lại kích động đến thế?”
“Quân Bắc phạt đã chiếm được thành Du Quan, vua Đông Man bị thương chạy trốn rồi!”
Cửu công chúa nhẹ giọng nói.
“Quân Bắc phạt chiếm được thành Du Quan rồi hả?” Khánh Mộ Lam lập tức trợn tròn mắt: “Nhanh như vậy ư?”
Ánh mắt Khánh Hâm Nghiêu cũng hơi nheo lại.
Bọn họ cũng đã thấy được sức chiến đấu của nhân viên hộ tống, không hề cảm thấy bất ngờ với việc Quân Bắc phạt có thể đoạt lại thành Du Quan.
Điều khiến bọn họ bất ngờ là tốc độ Quân Bắc phạt chiếm được thành quả thật quá nhanh!
Khánh Mộ Lam kỉnh ngạc với sức chiến đấu mạnh mẽ của quân Bắc phạt, còn Khánh Hâm Nghiêu thì biết, thế cục triều đình Đại Khang sắp thay đổi rồi!
Đoạt lại thành Du Quan, về cơ bản thì chẳng khác nào đã thu phục được mười sáu châu Yến Vân.
Công lao này thực sự quá lớn rồi!
Thu phục mười sáu châu Yến Vân không chỉ là tâm nguyện cả đời của vô số võ tướng Đại Khang, mà lợi ích thực tế nó mang tới cũng không cách nào đo lường được!
Mười sáu châu luôn đó!
Sau khi thu phục những địa bàn này, bản đồ Đại Khang gần như đã mở rộng thêm một phần ba!
Mặc dù bản đồ Đại Khang đi thẳng về phía nam là đến khu vực Nam Hải, nhưng sau khi qua Trường Giang, đi về phía nam thêm vài trăm dặm thì khu vực đồi núi càng ngày càng nhiều, dân cư cũng bắt đầu thưa thớt.
Đặc biệt là sau khi qua Lĩnh Nam, việc này càng trở nên rõ ràng hơn.
Mà trong mười sáu châu Yến Vân, có một phần diện tích rất lớn là đồng bằng màu mỡ cực kì thích hợp đề trồng trọt.
Công lớn như vậy, Hoàng đế có ban thưởng thế nào cũng không đủ.
Hoàng đế chắc chắn vẫn luôn phái người
chú ý tới quân Bắc phạt tin tức lớn như vậy, kinh thành không thể không biết.
“Nói không chừng lúc này đã bắt đầu bàn bạc về vấn đề ban thưởng rồi.1′
Khánh Hâm Nghiêu lặng lẽ suy đoán, nhìn Kim Phỉ với ánh mắt kính sợ hơn.
Lúc mới biết Kim Phi, Khánh Hâm Nghiêu và Khánh phi có ý nghĩ không khác nhau lắm, coi Kim Phi là một hậu bối có thể trợ giúp nhà họ Khánh để bồi dưỡng.
Nhưng ai ngờ bây giờ mới hơn một năm, Kim Phi đã trưởng thành đến mức anh ta phải kính trọng.
Điều quan trọng nhất là năm nay Kim Phi vẫn chưa tới hai mươi tuổi, quả thật quá trẻ, thế lực dưới trướng ở khắp nơi cũng tràn đầy sức sống như Kim Phỉ vậy.
Khánh Hâm Nghiêu cực kì hiểu rõ cục diện hiện tại chắc chắn không phải cực hạn của Kim Phi.
Anh ta thậm chí không dám nghĩ đến cuối cùng Kim Phỉ có thể phát triển đến mức nào.
Khánh Hâm Nghiêu đoán không sai, Trần Cát lúc này cũng đã nhận được tin chiến sự do mật thám của Cục tình báo đưa tới từ phía bắc.
Trần Cát vốn là người đa cảm, hôm nay hoàn thành được tâm nguyện suốt nhiều năm, lúc này có thể tưởng tượng được trong lòng kích động đến thế nào.
Nhìn tin chiến sự trong tay, ông ta kích động đến mức hai chân như nhũn ra.
Đại thái giám Ngân Tước đứng phía sau vội vàng đưa tay ra đỡ Trần Cát.
Tần Trấn tới đưa tin vội vàng cúi đầu xuống, giả bộ như không thấy Trần Cát ngã, để tránh ngày mai vào triều lúc anh ta bước chân trái vào cửa trước sẽ bị Trần Cát nhằm vào.
Thật ra Tân Trấn suy nghĩ nhiều rồi, Trần Cát lúc này không hề chú ý tới anh ta, chỉ nhìn đi nhìn lại tin chiến sự, trong miệng còn lẩm bẩm lặp đỉ lặp lại: “Tốt quá! Thật tốt quá!”
Lẩm bẩm tầm nửa giờ đồng hồ, Trần Cát cuối cùng mới bình tĩnh lại.
“Ngân Tước, lập tức đưa tin chiến sự này đưa đến viện Khu Mật, bảo bọn họ gìn giữ cẩn thận, tuyệt đối không được làm mất!”
“Vâng!” Ngân Tước nhanh chóng nhận lấy tin chiến sự, chuẩn bị tự mình đưa đến viện Khu Mật.
“Còn nữa, bảo bọn họ viết chiếu thư, trẫm
muốn phong Kim Phi làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, chỉ huy binh mã cả nước!”
Trần Cát lại nói thêm.
Ngân Tước gần như hai mươi bốn giờ đều ở cạnh Trần Cát, coi như là tâm phúc thân cận nhất với Hoàng đế, cho tới bây giờ chưa từng có bất kỳ nghi ngờ nào đối với mệnh lệnh của Trần Cát.
Nhưng lúc này vẫn sửng sốt một lúc.
Nhưng ông ta rất nhanh đã bình tĩnh lại, cúi người nhận mệnh rồi rời đi.
Tần Trấn cúi đầu, khóe mắt nhìn Ngân Tước rời đỉ, trong lòng vẫn cảm thấy kỉnh hoàng quay cuồng như gió bão.
Nhất Tự Tịnh Kiên Vương là gì?
Nhìn ý trên mặt chữ là có thể hỉểu.
Đó là tước vương có thể tồn tại bên cạnh Hoàng đế.
Chức Nhất Tự Tịnh Kiên Vương này cũng giống như chức quổc sư, không phải là biên chế thông thường của triều đình, phần lớn thời gian không có người giữ chức quan này.
Khác quốc sư ở chỗ, quốc sư nói theo một mức độ nào đó, là chức danh ảo không có chút
quyền lực thực sự nào.
Nhưng Nhất Tự Tịnh Kiên Vương thì khác.
ở thời đại phong kiến, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương chính là đại nguyên soái chỉ huy bỉnh mã cả nước.
Trừ cấm quân xung quanh kỉnh thành ra, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương có quyền điều động tất cả binh mã khắp nơi!
Đó thật sự là dưới một người trên vạn người!
Khắp thiên hạ trừ Hoàng đế ra, không có bất kỳ người nào khác có thể ngăn được.
Thế nên trong lịch sử Nhất Tự Tịnh Kiên Vương càng lúc càng ít, mỗi một người không chỉ lập được chiến công hiền hách, còn là trọng thần tâm phúc được Hoàng đế tin tưởng tuyệt đối!
Một khỉ xuất hiện trọng thần như vậy, cán cân triều đình sẽ nhanh chóng bị nghiêng.
Tần Trấn rất muốn khuyên nhủ Tran Cát, nhưng thấy dáng vẻ ngẩng cao đầu của Trần Cát, Tần Trấn biết ông ta chắc chắn sẽ không nghe mình, không thể làm gì hơn là nén ý định này lại, chuẩn bị ngày mai bảo quần thần đi đối phó Trần Cát.
Anh ta không tin quan thần sẽ cho phép xuất hiện một Nhất Tự Tịnh Kiên Vương.
Tần Trấn vốn tưởng là ngày hôm sau lên triều mới có thể bàn luận chuyện này nhưng không ngờ đám đại thần trong viện Khu Mật sau khi nhận được lời do Ngân Tước truyền thì đứng ngồi không yên, cùng nhau chạy đến Ngự Thư Phòng xin được gặp Trần Cát.
Kẻ cầm đầu chính là Chung Vô Cực mà Cửu công chúa tuyển chọn, chuẩn bị bồi dưỡng làm Tể tướng.
Lúc này Trần Cát đã bình tĩnh lại, mặc dù biết ý đồ của đám đại thần này, nhưng cổ ý giả bộ hồ đồ: “Các vị ái khanh lúc này tới đây là vì chuyện gì?”
“Bệ hạ, Ngân Tước đến viện Khu Mật truyền đạt lệnh của bệ hạ, bảo bọn thần viết chiếu thư phong quốc sư Kỉm Phi thành Nhất Tự Tịnh Kiên Vương!”
Chung Vô Cực dẫn đầu nói: “Chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, bọn thần cố ý tới xỉn chứng thực!”
“Là trâm bảo Ngân Tước đi.” Trần Cát gật đầu thừa nhận.
Vừa dứt lời, Chung Vô Cực bèn cúi người nói: “Bệ hạ, xin hãy nghĩ lại ạ!”
“Bệ hạ, xin hãy nghĩ lại ạ!”
Những đại thần khác cũng lần lượt cúi người.
“Nghĩ lại cái gì?” Trần Cát cau mày nói: “Quân Bắc phạt của quốc sư đã chiếm lại được thành Du Quan, thì chẳng khác nào đã thu phục được mười sáu châu Yến Vân, công lớn như vậy, chẳng lẽ không đủ tư cách sao?”
“Quốc sư đương nhiên đủ tư cách, nhưng quốc sư đại nhân quá trẻ tuổi, bây giờ bệ hạ giao quyền chỉ huy binh mã cả nước cho y, thật sự không thích hợp!” Chung Vô Cực nói.
“Đúng vậy thưa bệ hạ, quốc sư năm nay chưa đến hai mươi tuổi, cho dù muốn giao trọng trách, tốt nhất cũng nên đợi thêm mấy năm nữa.” Một đại thần khác cũng nói thêm.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK